Chương 36. Giải Cứu

838 136 19
                                    

Vì Vietnam nằng nặc cầu xin được đi, nên y cũng không thể từ chối.

China rất không thích chuyện này, gã còn đang lo rằng cậu thật sự là gián điệp của đám phát xít.

Nếu dễ dàng để cậu đi, chẳng phải là thả hổ về rừng à!?

Nhưng thứ Ussr đã quyết, gã làm sao dám chống?

...

Sau 2 ngày họ mới đến nơi, trong lúc Laos còn đang loay hoay tìm một tên lính để "mượn đồ", cô đã thấy Vietnam với bộ quân phục xanh của đám phát xít Nhật.

"Hay! Cậu cũng nhanh đấy."

Vì có gián điệp của cô ở đây, cô biết rõ đường nào có thể đi, nơi nào bọn chúng giam giữ Phóng.

Laos vươn tay lên, định nắm lấy tay cậu rồi kéo đi cho tiện, dù sao cô cũng là người dẫn đường.

"Tiếp theo ta phải rẽ—!?"

Vietnam hành động trước cô một bước, cô ngơ ngác nhìn cậu nắm tay mình kéo đi một mạch, tốc độ của cậu càng lúc càng nhanh, thiếu điều nếu cô không theo kịp tốc độ, cậu sẵn sàng vứt bỏ cánh tay ấy ra.

"Tôi biết đường. Đi theo tôi."

"!??"

Cứ thế, cô bị kéo đi suốt nửa tiếng đồng hồ. Chỗ này trông có vẻ như Vietnam đã sớm thuộc đường đi, cậu không buồn dừng lại thở một hơi, chỉ chạy mãi chạy mãi.

Đến nơi, nhìn thấy hai người canh giữ, cậu nhìn cô cười, rồi nháy mắt một cái, tiếp đó thả tay cô ra, đi đến chỗ hai người ấy: "Excuse me, both you know Thuong?"

"Eigo ga wakarimasen."

(Bọn ta không hiểu tiếng Anh.)

"Thuong o shitte imasu ka?" Vietnam tiếp tục hỏi.

"Īe. Sore wa watashitachi to nani no kankei ga arimasu ka?"

(Không. Kẻ đó liên quan gì đến bọn ta?)

Nghe đến đây, Vietnam cười tươi như hoa, không dùng tiếng Nhật nữa: "Đúng rồi. Nó cũng như việc ta đang muốn cứu ai cũng không liên quan đến các ngươi."

Trong chớp mắt họ bị giáng tới hai đấm, lập tức ngất lịm.

Laos tiến đến: "Cậu vừa nói gì với họ vậy?"

"À, tôi vừa hỏi thăm 18 đời tổ tiên nhà họ á."

"..."

"Đùa chút thôi. Chúng ta nhanh lên."

Laos rà soát trên người một tên vừa ngất, cô tìm ra một chuỗi chìa khóa, trong khi Vietnam thì sớm đã chạy thẳng vào sâu bên trong.

Càng đi vào, càng tối tăm và ẩm mốc, mùi hôi thối của xác chuột chết, rêu bám trên bức tường...

Cậu cau mày khó chịu. Sau bọn chúng dám nhốt anh cậu ở cái nơi này!!

Đi hết con đường dài vẫn chưa thấy Phóng đâu, Vietnam và Laos dường như không ngạc nhiên lắm, họ đang tìm kiếm thứ khác, khi họ tìm được một bậc thang dẫn xuống, cả hai đồng thanh:

"Anh ấy đang ở nơi sâu nhất."

"Anh ấy đang ở tầng thứ 4 tính từ đây."

Cả hai lúc này mới hơi ngạc nhiên, Laos giải thích: "Tôi biết vì tôi có nội gián ở đây. Tại sao cậu biết?"

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang