Chương 132. Kiểm Chứng

307 59 9
                                    

Third Reich gần như gục đi, và rồi một tiếng lách cách của cửa mở đem tâm trí gã trở lại. Nhưng đầu óc gã vẫn còn mơ hồ chưa tỉnh, đôi mắt khép hờ, đầu óc nằm ở giữa hai lựa chọn, hoặc là ngủ tiếp, hoặc là cố lấy lại tỉnh táo nhìn xem đó là ai.

...quen mắt thật...

Người với mái tóc trắng, áo khoác blouse và đôi mắt xám bạc. Hình như gã có gặp qua nhưng giờ chẳng nhớ nổi gì trong đầu, gã giờ không suy nghĩ được gì. Ban nãy đang nói chuyện với Nazi thì cơn buồn ngủ khủng khiếp ập đến, sau đó hắn nói gì đó như là...

Ngủ ngon.

Gã vẫn còn đủ tỉnh để biết có người đang ở đây, nhưng cũng chỉ đến thế, không thể hơn.

Cuba vươn tay lay vai gã, nhưng gã dường như không thể tỉnh táo lại, và cố gắng để không gục đi, ánh mắt tối tăm không lay động. Vậy là anh ta mặc kệ, không cần đánh thức gã nữa, anh dựng người gã dậy, rồi đem chiếc hộp đựng đồ mở ra, lấy từng thứ. Đầu tiên Cuba đưa nhiệt kế đặt vào khoang miệng gã, tiếp đến đeo ống nghe y tế lên, đưa phần chum nghe lên lồng ngực gã.

"Us...sr..." Gã lẩm bẩm.

Biết rồi. Là người bác sĩ mà Ussr nhắc đến.

"Boss không có ở đây. Cho dù ngươi còn đang chẳng tỉnh táo thì việc gọi tên ngài như thế xứng đáng để ta cho một liều Kali chloride đấy." (*)

"Nhịp tim bình thường, hơi yếu nhưng không có gì bất ổn cả."

Cuba tháo ống nghe ra, rồi lấy đến máy đo huyết áp, bắt đầu đo huyết áp cho gã. Trong lúc chờ đợi thông số chính xác hiển thị, anh rút nhiệt kế ra, nhìn lên: "Nhiệt độ cũng bình thường. À, hơi thấp."

Cuba nhận ra được ánh mắt Third Reich nhìn mình, đôi con ngươi đỏ thẳm sau đôi mi mắt khép hờ vẫn lay động, tập trung sự chú ý đến anh.

"Ngươi có đang nghe được ta nói không? Hoặc là ngươi có thể yên tâm ngủ đi, hoặc là thức dậy hẳn, chứ ta ghét kiểu như ngươi lắm."

Đôi mắt nhắm lại, rồi mở ra lần nữa. Gã đã nghe Cuba nói thế nên cũng thử vực dậy, đưa tay lên dụi mắt, tầm nhìn cứ nhòe đi cộng thêm cơn buồn ngủ thật biết cách làm khó người khác.

"Huyết áp hơi thấp nhưng nhìn chung không có gì đáng ngại."

Cuba xoay người cất đi mấy thứ kia, còn gã thì đưa tay đấm lên thái dương: "Ta chỉ...buồn ngủ quá mức..."

"Cơ mà sao cái gì nó cũng cứ hơi thấp vậy? Chắc không phải là thiếu máu hay có bệnh huyết áp thấp di truyền đâu nhỉ?"

Thấy gã đã tỉnh táo, Cuba lại đột nhiên chẳng làm gì nữa, đứng đó nhìn gã, lặng im, đợi đến khi gã tỉnh hẳn. Cái nhìn kia làm gã không thoải mái, rõ là một kiểu người rất thường dùng bộ mặt "giả" này để sống. Đám cấp dưới của Ussr bộ không có ai bình thường à?

"Là Ussr bảo cậu đến?"

"Vậy, vấn đề của ngươi là gì?"

"Ta không làm sao cả."

Nhân danh một người bác sĩ gặp qua đủ loại bệnh nhân và gai mắt nhất loại người cần khám bệnh nhưng không bao giờ chịu nói ra vấn đề của mình, Cuba muốn chuyển sang trị liệu bằng phương pháp vật lí cơ học.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ