Chương 114. Chim Gãy Cánh

343 54 19
                                    

Ở một diễn biến khác,

"Anh trai thiên thần, hôm nay em lại đến nè."

East như mọi khi, vô tư đi vào bên trong, em đưa hộp thuốc ra: "Em nghe nói thuốc giảm đau người ta không uống một hai lần như thuốc cảm sốt á, nếu anh có cần—"

Lần này Poland trực tiếp giật lấy hộp thuốc trên tay East. Em thấy anh ta không còn xù lông lên, chưa kịp vui vẻ nghĩ xem mình nên chơi trò gì với người "bạn mới" này, Poland mở hộp, lấy ra ít nhất gần mười viên đem vào miệng.

"A-anh...điên hả...uống thuốc thế có ngày sốc thuốc chết..."

"Ta không quan tâm, nếu không sốc thuốc chết thì ta sẽ chết vì đau mất."

Vết thương trên lưng đau nhói đến quằn quại, rõ ràng là cho dù có mất tay chân cũng không thể đau thế này, đau đến chỉ muốn chết cho xong nếu cơn đau không dừng lại. Lần trước em đến, Poland uống hai viên thuốc, cơn đau đã giảm, nhưng chẳng bao lâu, tác dụng của thuốc đã hết, cơn đau trở lại.

Có lẽ là do ngày trước uống thuốc quá nhiều, nên giờ đến cả thuốc giảm đau anh ta cũng kháng.

"Này, lấy thêm hộp nữa cho ta, được không?"

"Anh không sợ chết hả?"

"Ta sợ đau thôi. Vì ta kháng thuốc mạnh quá, nên mấy cái này phải nốc chục viên mới thấm."

Đôi cánh chết tiệt, ngay từ đầu nếu anh cắt phăng nó đi thì giờ đã không thảm hại thế này. Đôi cánh với độ dài sải cánh ba mét, to như thế, nhưng chưa lần nào được tung cánh trên bầu trời kia. Hiển nhiên là các đời trước nhà Poland không được để lộ bản thân là Siren, tốt thôi, Nazi sẽ không dại gì mà cho cả thế gian biết anh là Siren, giờ nó bị cắt rồi, bí mật sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi.

East chống cằm, nhìn anh.

"Anh trai này, vì có cánh nên anh có thể bay chứ?"

"Giờ thì không."

"Nhưng ít nhất anh có thể đi bằng hai chân!"

"..." Con nhỏ này lại bắt đầu nói xàm rồi.

Poland chỉ xem như em nói nhảm, cũng như bao người đều xem những lời nói vô nghĩa tùy hứng ấy như không.

Chẳng ai hay sau những lời ấy có bao nhiêu niềm ưu sầu giấu kín. Em nói vậy, vì em biết không lâu nữa, một người yêu chạy nhảy và múa hát dưới mưa như em, đến cả đi cũng không còn khả năng đi được.

East không những hi vọng bản thân sẽ vẫn còn khả năng chạy nhảy, em còn mơ mộng được bay lên, nhìn mấy chú chim nhỏ mới tự do làm sao, không như em, biết trước kết cục của mình, nên không có cách nào vùng vẫy.

Nhìn xem, ở đây, có một con chim đã gãy cánh.

Giống như an ủi em, một con chim nhỏ sắp gãy cánh.

...

Ngày thứ ba.

East nắm lọ thuốc trong tay, quăng một phát lên, Poland chụp lấy dễ dàng bằng một tay, rồi lại nốc cả chục viên. East nhìn anh, cười.

Dễ thương thiệt, y như mấy con chó khi chơi trò ném vật cho chúng lụm vậy.

"Anh đừng bị sốc thuốc rồi chết nha. Anh chết rồi em biết chơi với ai."

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ