Chương 108. Kẻ Trốn Chạy? (1)

502 68 22
                                    

"Chỗ ngươi có gì uống được không?"

"Sencha."

"Không có trà đen à?"

"Không."

"Trà trắng thì sao? Ta không quen uống mấy loại nước ngươi."

"Có Sake trắng."

"Nó thậm chí còn không phải trà."

Hai bên đều biết đối phương là ai, nên không cần phải xách vũ khí kề cổ nhau nữa. Cả hai đều chỉ chờ đợi thời gian nhanh qua để không cần nhìn thấy đối phương, mốc thời gian cuối cùng sẽ điểm vào 15 giờ 13 phút.

Tách trà nóng khói còn đang bốc lên được Vietnam nhẹ nhàng nhấp miệng. Thứ này uống cũng được thôi, dù cậu quen uống những thứ trà hương, nhưng mỗi lần uống, nó không chỉ mang theo mùi hương nhẹ mà còn mang cho cậu thứ xúc cảm mang mác buồn.

"Hệ Thống mới cho ta hay giết một kẻ xuyên không khác cũng là một loại nhiệm vụ ngoài lề đấy." Cậu nói tiếp.

"Ai bị giết thì chưa chắc."

JE đưa mắt nhìn lên đồng hồ, chờ đợi đối với gã vừa nhàm chán vừa hiển nhiên, không có mong đợi hay hối thúc, chỉ ngắm nhìn chiếc kim chuyển động, rồi thu tầm mắt về.

"Ta thắc mắc Japan sau khi ta chết, con bé thế nào?"

"Trở thành cường quốc, sống rất hạnh phúc vui vẻ, thi thoảng bị vài tên khốn nhai đi nhai lại chuyện có người cha giẻ rách là ngươi, nó trở thành một dĩ vãng nhơ nhuốc không hơn không kém. Ngoài ra cô ấy cũng đã tìm được tình yêu của đời mình."

"Ai cũng được ngoại trừ bọn Hắc Miêu."

"Không sai. Cô ấy yêu một Hắc Miêu, tên Egypt."

Nghe được câu này, li trà đang đặt trên môi dừng lại, khóe mắt thoáng giật hai cái.

Gã ghét nhất là đám Hắc Miêu, không tốt lành gì cả.

"Cô ấy còn có một đứa con trai tên Jasahi."

"Nó và con Hắc Miêu kia còn dám có một đứa con!?"

Đúng là một đứa trẻ không có giáo dục mà!!- JE suýt nói thành lời, nhưng gã biết mình là người giáo dục Japan, không thể nói ra lời như thế.

"Đúng là không ra thể thống gì. Không có ta quản lí, nó thành ra như thế? Nó cần phải được dạy dỗ lại tử tế và còn phải bị trừng phạt vì hành vi ngu xuẩn đấy."

"Không cần đâu, có thân sinh như ngươi đã là sự trừng phạt lớn nhất của cô ấy rồi."

Đúng là vị phụ huynh của thế kỷ 20 có khác. Đối với một người đặt con cái lên hàng đầu như cậu rất không thể chấp nhận được thứ suy nghĩ làm một đứa trẻ tổn thương của JE.

"Hạnh phúc của cô ấy thì mặc kệ cô ấy đi." Cậu nói tiếp.

"Không kệ được, đám Hắc Miêu không có gì tốt lành." JE ghét bỏ, thậm chí là ghê tởm những Hắc Miêu. Sao con gái gã dám yêu và thậm chí có một đứa con với Egypt chứ!?

"Có mỗi ngươi không tốt lành thôi."

Đây là thái độ của một người cha hay sao? Thở ra được như JE thì cũng thậy xứng đáng biến mất khỏi cuộc đời của Japan.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ