Chương 69. Đổ Bể

626 100 4
                                    

Đáng lẽ ban đầu, China định mặc kệ, nhưng vì sự ngu ngốc đ*o độ được của nó, nên gã ta quyết định một mạch đi tìm nó lúc này, đi thẳng vào phòng nó mà không cần gõ cửa lấy lệ.

"Nói chuyện chút không, ngươi..."

Nó giật mình, không kịp phản ứng, chỉ đưa mắt nhìn rất xua đuổi.

"Cậu ta gọi ngươi là gì? Đông Lào Tây Lào gì đó...quên rồi."

"Là Đông Lào!" Nó phản bác, nhưng rồi giật mình nởi cái miệng nhanh hơn não của mình, nên biện bạch -"K-không phải...ý ta là...nhưng mà lúc này chuyện đó đâu quan trọng! Cút ngay!!"

China một tay phẩy chiếc quạt, lạnh nhạt nhìn nó.

"Sao con kí sinh trên người cậu ta lại ngu ngốc thế nhỉ? Ngươi không biết cậu ta bị dị ứng với các loại hạt à? Ngươi định giết thân chủ à?"

"Ngươi nói nhăng nói cuội, anh ấy đâu có—!!!"

"À thế à?"

Vietminh đứng bên cạnh, hai tay đưa lên đỡ trán: /Chưa đánh đã khai, giấu đầu không được còn lòi cả đuôi. Em ơi, em ăn hại vãi cả l.../

Trong sách ghi chép lại, các trường hợp ma quỷ kí sinh, đối với thân chủ là một mối quan hệ cộng sinh, hai bên phải đảm bảo an toàn cho nhau mới có thể sống tiếp. Vì vậy bọn chúng phải tuyệt đối bảo vệ thân chủ của mình.

Mặc dù Đông Lào chỉ là một linh hồn, nhưng thế này thì ngu đ*o chịu được.

China không rõ tình hình, phỏng đoán ban đầu là cậu ta đang cho nó mượn thể xác, có thể là tình nguyện, vì lần đầu gặp hai người này trông có vẻ rất thân thiết, và lần đối đầu với IE cũng thế. Lật tẩy nó cũng không có lợi ích gì, thật ra gã chỉ định đưa nó ít thuốc đặc trị dành cho dị ứng, hoặc con kí sinh bại não này sẽ giết chết chính cậu ta lúc nào không hay.

"Này, ngươi...!!!" Gã giật mình, chết lặng khi thấy có vẻ nó chẳng có dấu hiệu gì của bệnh.

Việc này không đúng, trừ khi suy đoán ban đầu của gã là sai. Cơ thể của cậu ta không chịu hành hạ của triệu chứng dị ứng, điều này là không thể. Trừ khi đây không phải...

Không phải cơ thể của cậu ta.

"Vietnam đâu rồi!??" China lớn giọng quát.

"T-ta không hiểu ngươi đang nói cái gì..."

Lần cuối cùng China nhìn thấy cậu, đó là lần đi cứu Indochina, vậy không lẽ cậu còn đang bị kẹt ở đó?

Vietminh: /Rồi xong, đổ bể hết rồi./

"Ngươi bị điên hay sao mà để cậu ta ở lại đó!!!"

"Ta cũng đâu có muốn!! Tại ta cản anh ấy không được chứ bộ!!" Nó nhịn hết nổi rồi hét lớn.

"Hảo. Thật sự rất là hảo! Nghìn năm lịch sử ghi lại ta chưa thấy con ký sinh nào đẩy thân chủ vào chỗ chết như ngươi!!!" Gã lớn giọng vỗ tay.

"Ngươi gọi ai là kí sinh!? Người ta là em trai của anh Vietnam! Anh ấy gọi ta là em trai!" Nó cảm thấy oan ức cho cái biệt danh khó nghe đó nên cãi lại.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now