Chương 145. Sau Màn Đêm Vô Tận

297 56 27
                                    

Thôi thì kệ vậy. Không cần quan tâm việc đó lắm. Cùng lắm thì tất cả là lỗi tại gã. Gã quen việc tất cả là lỗi của mình rồi.

"Sau chuyện này, nếu bọn họ biết được ta là chủ mưu thì ta đi chết quách đi là được rồi đấy."

"Ngươi lại muốn chết nữa à!? Sao mọi thứ cứ xoay quanh việc ngươi không muốn sống vậy!?"

Thái độ y có phần tức giận khi nghe gã nói thế. Còn gã đơ người ta, rất mất thời gian mới biết là Ussr không hiểu ý mình.

"Cái đó... không phải... đó là một câu... nói đùa."

"..." Y kinh ngạc nhìn gã.

"Biểu cảm đó là có ý gì? Không lẽ ta không giống người có thể nói đùa sao?"

"Ngươi còn không giống người còn sống bình thường nữa kìa."

Third Reich: "..."

"Nhưng ta vốn không hiểu mấy câu đó. Ta không phải kiểu người có thể hiểu được mấy loại câu nói như thế đâu."

"Ý của ta là, họ sẽ không thể nào nghi ngờ ngươi, dù hành động của ngươi rất mâu thuẫn với ngươi."

"Sao ngươi lại chắc chắn họ không nghi ngờ?"

"Bởi vì họ không hiểu ngươi, không dám hiểu ngươi, không cần hiểu ngươi. Họ mù quáng, chưa bao giờ đặt chút hiềm nghi nào lên ngươi cả. Chính bản thân họ còn tự nhận định, à không, là chấp nhận họ không hiểu ngươi như một lẽ hiển nhiên, nên đã tạo ra một rào cản vô hình ngăn cách bản thân khỏi ngươi. Tất nhiên vì họ bị mù, họ không quan tâm việc đó. Họ chỉ cần được bước đi phía sau bóng lưng của ngươi là quá đủ rồi, còn lại họ không hề quan tâm."

Một tràng lí lẽ của gã làm Ussr mở mang tầm mắt. Y cảm thấy bất lực vì bản thân còn không hiểu nổi cấp dưới của mình bằng một người ngoài. Có lẽ ai cũng thấy rõ, chỉ có y là không biết gì.

"Ta cảm thấy thật đáng xấu hổ. Một mối quan hệ được xây dựng từ tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau. Ta chẳng hiểu họ chút nào, tại sao họ lại tin tưởng ta đến vậy?" Y thoáng buồn bã.

Third Reich không biết làm sao, nên đánh chủ đề sang hướng khác: "Ta nghĩ, ít nhất sẽ không ai đến đây trong vài ngày đấy."

"Tại sao?"

"Vì bọn họ đang bận. Bận đau khổ này, bận tuyệt vọng này, bận lui về một góc phòng trầm cảm này,..."

"Phụt-" Ussr vô ý cười một tiếng, y cúi đầu, đưa tay lên che miệng - "Đúng... là xàm thật mà..."

Cười vì cấp dưới của mình đang đau khổ thì xấu tính thật. Làm vậy thì tồi tệ quá, nhưng cuối cùng y vẫn ngước mặt lên cười vài tiếng khuây khỏa.

"Mỗi lần hắn ta cười thì chẳng có gì tốt lành cả. Hắn ta chỉ cười khi sắp thực hiện mưu đồ thâm hiểm nào đó thôi. Nụ cười của hắn làm ta ghê tởm."

Gã chợt nghĩ về lần đó, Nazi đã nói như thế. Hắn chắc chắn không nói dối, nên hình ảnh của y trong mắt hắn là thật. So với nghi ngờ hắn lừa gạt mình, gã thà nghi ngờ Ussr bị đa nhân cách còn hơn.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now