Chương 54. Y Không Thể Sai

781 110 12
                                    

Giải quyết vừa xong việc, Cuba lo về cậu nên lập tức trở về phòng mình, nhưng chẳng thấy cậu đâu cả. Anh lập tức chạy đi khắp nơi tìm cậu. Được một lúc, anh thấy Việt Phóng thì nói lớn:

"Anh! Anh có thấy Vietnam đâu không!?"

"Hả? Không, nó không phải ở phòng em à?" Phóng thấy Cuba bộ dạng gấp rút hoảng loạn mà bắt đầu lo sợ theo.

"Em không thấy cậu ấy...!"

Họ lập tức chạy đi tìm cậu. Một giờ lo lắng sốt vó trôi qua, họ cứ tưởng cậu lại xảy ra chuyện gì, thì ra là ở phòng Belarus. Cuba tìm được cậu thì thở phào nhẹ nhõm.

Cậu và Belarus đang ngồi thảnh thơi tận hưởng vị cà phê nồng đắng. Cả hai đều không thích ngọt, nên cà phê không hề thêm đường.

"Vietnam!" Cuba gọi.

"Sao em lại ở đây?" Phóng nói.

"Ơ tại sao em không được ở đây? Sao anh và Cuba trông nghiêm trọng vậy? "

Cậu ngơ ngác nhìn họ. Nhìn bộ dạng họ rất nghiêm trọng, cậu đoán được tình hình có vẻ là họ tìm cậu nãy giờ.

"Cuba nói không tìm thấy em. Anh cứ lo..."

Cuba đi đến, không nghĩ nhiều mà đặt hai tay lên bờ vai cậu giữ lại, hai người đối mắt nhau, Cuba quở trách:

"Sao cậu không ở trong phòng tớ!?"

"Hở? Sao tớ phải ở trong phòng cậu?" Cậu chớp chớp mắt nhìn anh.

"Thì tại—!!!"

Đột nhiên thấy câu hỏi của mình rất ngu ngốc, mặc dù rõ ràng là mấy ngày nay cậu luôn ở phòng Cuba, thậm chí họ còn ngủ chung nữa! Suy nghĩ ấy vụt qua não anh, khiến anh đỏ xụi mặt.

"Ch...chứ không phải...cậu luôn ở trong...phòng tớ..." - Cuba ngập ngừng nói thành lời, rồi bất giác cảm thấy hối hận -"Aaa không có gì đâu, cậu quên nó đi!!!"

Cậu thấy thế thì cười phì.

"Tớ cũng muốn về phòng riêng, nhưng sau lần đó...giờ thì tớ không có chỗ ở đây."

Sau lần đó, phòng của cậu bị Phóng trong lúc tức giận đập cho bằng nát.

"À, phải rồi. Vậy từ giờ em chuyển sang ở chung với anh đi. Không làm phiền Cuba nữa." Phóng nói.

"Anh Phóng! Em không phiền đâu!!"

"Phiền. Anh nói phiền là phiền. Anh không có ý định cho hai đứa ở chung sớm vậy đâu."

"Chứ không phải anh nói em có thể làm em rể—"

Cuba giật mình với thứ mình vừa nói, còn ngay trước mặt cậu nữa, anh lập tức xoay người đập đầu vào tường 2 cái rất mạnh, rồi đưa tay đặt lên gương mặt, cố giấu đi vẻ ngượng ngùng, đôi gò má đỏ ửng lên vì xấu hổ của mình.

Vietnam: ???

"E hèm...không có gì hết...cậu đừng để ý."

"Ừm..."

Sau đó, Phóng đưa cậu về phòng anh. Cậu hơi tiếc một chút, nếu nói ra thì hơi kì lạ, nhưng cậu khá thích việc ở cùng Cuba. Đặc biệt nhất là cậu thích mùi hương ngọt dịu của anh.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now