Chương 86. Giả Mạo (2)

468 80 8
                                    

Mặt khác, NK đang trùng hợp đi cùng đường với y.

"NK, cậu nghĩ bọn họ tại sao cứ thích làm mấy chuyện vô nghĩa như thế?"

"Họ có hơi chút trẻ con thôi ạ."

"Hah, may mà ta còn cậu. Ta dám chắc cậu ngày hôm qua đã không hùa theo bọn họ trong kế hoạch này, phải không?"

Đông Lào quan sát họ: ...

"Vâng, cảm ơn ngài đã tin tưởng. " Cảm ơn ngài vì đã đánh giá tôi quá cao.

Đông Lào: /Ôi ngài ơi, ngài sai mẹ rồi. NK tham gia việc này còn hào hứng hơn người khác nữa. Bộ ngài quên mất đôi giày mới là do NK tặng à?/

"Dù ta không chê nhưng... Đôi lúc ta cảm thấy cậu quá khác biệt, sợ cậu sẽ bị cô lập bởi người khác. Các người đều xêm xêm tuổi nhau mà nhỉ?"

"Ngài đừng so sánh như thế. Họ thật trẻ con, nhất là hai người Laos với Vietnam, cái vẻ mặt thích thú của họ mỗi khi được ngài xoa đầu là sao chứ? Không trưởng thành gì cả."

Y phụt cười khi nghe những lời đó, chợt nhớ ra bản thân đã từng xoa đầu tất cả cấp dưới, trừ NK.

"Cậu không thích à?"

"Vâng. Ai mà lại—"

Đột ngột NK cảm nhận được đôi bàn tay to lớn ấm áp của y trên đầu mình, khiến anh chết trân. Y vốn chỉ định làm vậy vì ngẫu hứng, y muốn đem lại cho cấp dưới của mình cảm giác "công bằng" mà thôi.

Mái tóc gọn gàng của NK bị y vò đến xù lên, y bật cười khi thấy NK vẫn cứ lạnh nhạt như thế, hình như là cậu ta miễn nhiễm với việc này thật.

Y rời tay khỏi đầu của anh: "Xin lỗi. Tại nhìn cậu thế này làm ta buồn cười."

"A."

NK chớp mắt, cảm nhận được bàn tay y rời khỏi mái tóc mình, hai tay bất giác đưa lên giữ cánh tay y lại: "Một...một chút..."

"Hửm?"

"Một chút nữa thôi, có được không? Tôi thề, chỉ hai phút thôi."

Đông Lào: /Ôi bạn ơi nghiện là dở rồi.../

Y hơi ngơ ngác trước phản ứng ấy, nhưng rồi lại phì cười, vươn tay lên xoa đầu NK thêm một chút rồi vì có việc nên cũng rời đi. Trước khi đi, NK còn chút lưu luyến hỏi: "Lần sau, ngài có thể...làm vậy nữa không?"

"Bất cứ khi nào cậu muốn."

Sau khi y đi khỏi, NK đứng chôn chân, ngơ ngẩn người một lúc, cho đến khi China đi lướt qua, anh ta mới lên tiếng: "China."

"Hả?"

"Không được rồi. Tôi nghĩ là cả đời này tôi sẽ không thể yêu ai ngoài Boss."

"Chúc mừng. Cậu thật giống tôi."

NK vẫn còn lưu luyến thứ cảm giác mới lạ ấy, vô thức đưa tay đặt lên đầu mình: "Boss vừa...vừa mới...cảm giác thích lắm. Tôi hiểu lí do tại sao Vietnam lại nghiện cảm giác này rồi."

...

Bên này, cậu còn chưa hiểu tại sao mọi người đều trở nên khác lạ.

Họ tại sao lại có những phản ứng như vậy?

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now