Chương 160. Năng Lực Thần Kỳ

239 45 6
                                    

Third Reich đờ đẫn giữ cánh tay y. Bình thường gã đã chẳng có chút nào giống như còn đang sống, giờ đây gã càng trông giống hơn, một con rối bằng gỗ vô tri.

"Us... sr... Nazi..."

Y chậc miệng, bộ dạng này của gã thật sự khó coi. Rốt cuộc hắn ta còn có thể hại gã thê thảm đến thế nào vậy!?

"Third Reich."

Gã ngước đầu lên nhìn y.

"!!!"

Ánh mắt của gã ta... Loại ánh mắt này, y đã từng thấy rồi.

Đó là cách mà một người bị tẩy não triệt để nhìn vào kẻ giam cầm mình. Một sự phục tùng tuyệt đối.

Không lẽ đây là bộ dạng thật của gã trong lúc còn nằm trong sự giam giữ của Nazi?

Cách mà gã nhìn Ussr lúc này, khiến y cảm giác như thể bản thân chính là kẻ đã giam cầm gã vậy.

Y giật tay mình ra khỏi, rồi lay mạnh hai vai gã, đồng thời nói lớn: "Third Reich!! Tỉnh lại, tỉnh lại đi!!!"

Gã mặc cho bị lay mà cả cơ thể vô lực như một món đồ, Ussr hoang mang một chút, buông tay ra khỏi, gã bấy giờ gục đầu, bất động hẳn, cuối cùng đổ rập xuống.

"Third Reich!?"

...

Gã nằm yên trên chiếc giường. Nếu như không kiểm tra mạch đập và hơi thở, chắc chắn người ngoài nhìn vào sẽ tin rằng đây là cái xác chết.

"Tôi thật sự chưa thể chẩn đoán ra được gã này bị bệnh gì, thưa ngài... Tôi xin lỗi, tôi thật vô dụng." Cuba cắn môi, cố nói thành câu.

"Không, cậu đã rất cố gắng. Từ sau này cậu đảm nhiệm công việc điều trị cho Third Reich. Kể cả là tâm lí hay sức khỏe, được chứ?"

"Vâng, thưa ngài."

Cuba cảm thấy có lẽ đây là cơ hội để anh chuộc lại tội, anh không biết y đã tha thứ cho mình từ việc lần trước chưa, bèn liều thử: "Th-thưa ngài! Nếu ngài không bận, ngài c-có thể dành chút thời... Thời gian..."

"Để làm gì?"

"T-tôi thấy rằng gã này có vẻ rất... tin tưởng ngài. Third Reich nói chuyện với ngài, có cảm giác chủ động hơn nhiều. Nếu ngài có thể dành chút thời gian, tôi muốn ngài chia sẻ với tôi, những gì gã đã nói..."

"Được thôi. Ngay lúc này sao? Về thư phòng của ta đi."

Sau khi họ rời khỏi, Ukraina mới đi vào. Cậu ta hí hửng cười, nhìn gã còn đang nằm bất động, gõ tay lên tường hai cái: "E hèm! Ta biết ngươi giả vờ ngủ đó."

"Nếu còn không lên tiếng, ta sẽ đi mách cha ta."

Gã miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt nặng nề đảo đi, về phía tiếng nói: "...không phải ta cố tình, vì bọn họ ở đó, ta..."

Nghe họ nói về mình, gã không dám thức dậy. Giống như bản thân sẽ chỉ phải vác thêm phiền phức. Gã thì không nhớ nổi chuyện gì xảy ra sau khi Nazi trả lại thị giác cho gã.

"Mà, tại sao cậu lại đến đây?"

Ukraina nghe câu hỏi đó liền đắc ý cười, thái độ ngạo nghễ hẳn: "Hưm hưm! Ngươi nên biết ơn đi. Ta từ nay, khi nào rảnh rỗi sẽ lại đến chơi."

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đếnजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें