Chương 80. Kẻ Đọc Được Tiên Tri Thì Phải Biến Mất!

593 78 17
                                    

Chỉ trong nửa tháng nữa, WW2 sẽ kết thúc. Nhưng với tiến độ nghiên cứu thế này, có lẽ phải đợi "lần sau" làm tiếp vậy.

Phần thứ ba của quyển thứ hai nói về những thứ nghe khá vô lí, chẳng hạn như những thứ mà bây giờ chỉ có thể tạm gọi là ma thuật. Nó không hẳn là mê tín dị đoan, chẳng phải những thứ tà thuật, mà có lẽ nó là một loại kiến thức cực kì cao siêu vượt quá ngưỡng hiểu biết của con người kể cả khi ấy và bây giờ. Ngài Tần từng hợp tác với một nhóm người mang tri thức vượt xa nhân loại như thế.

Dĩ nhiên, không ai trong họ tin vào những thứ phi khoa học như vậy, đây chỉ đơn giản hẳn là một loại kiến thức siêu việt, không hơn không kém.

Trên đây ghi rằng, mỗi câu lệnh được đọc ra sẽ phải trả một cái giá thích đáng. Phần này chỉ ghi tổng hợp những câu lệnh, không giải thích gì thêm.

Vừa lúc, NK không một tiếng báo trước, không một tiếng gõ cửa đã đi vào.

"China, có người tìm cậu." — Rồi bỏ đi như một cơn gió.

China cũng đi khỏi, khi ra đến nơi mới biết người đến tìm mình là Taiwan.

"A, huynh trưởng! Cha bảo—"

Đột ngột China vươn tay, nắm lấy tay cô bé kéo vào trong.

"Ơ, huynh không đuổi muội đi như mọi khi à?"

"Không. Huynh vừa nghĩ ra việc này mà làm được!"

Đúng như Taiwan nói, mọi khi gã ta sẽ đuổi cổ cô cho gọn, nhưng lần này thì khác. China đột ngột nhớ ra một chuyện mà con bé rất hữu dụng, gã xoay đầu lại, nở một nụ cười dịu dàng đến đáng sợ.

"... Muội có linh cảm không lành... xem như là muội biết sai rồi huynh bỏ muội ra, muội muốn đi về!!"

"Trễ rồi bé."

China đem cô bé vào phòng, hào hứng khoe với cậu: "Xem này, có thêm người làm chung rồi. Thế thì tiến độ chẳng phải sẽ nhanh hơn nhiều hay sao?"

"Taiwan?" Vietnam nghiêng đầu nhìn.

"L-làm cái gì?" Taiwan chớp chớp mắt, hoang mang nhìn cậu.

"Con bé là người duy nhất trong ba đứa nhỏ biết đọc Cổ Ngữ."

"Uầy. Được đấy. Nhưng cậu đang nói gì vậy? Taiwan là con trai mà?" Theo cậu nhớ, Taiwan là con trai rõ ràng?

"Muội muội tôi dễ thương vậy mà cậu bảo là con trai à? Nó thế này lại chả dễ thương hơn cả thằng em trai cậu hay sao?"

Đông Lào nghe nhắc đến mình, lập tức vòng tay ôm lấy cậu từ đằng sau: "Anh nói em với Taiwan, ai dễ thương hơn?"

Vietminh: /Nữa hả Đông Lào?/

Chân dung hai người anh trai cuồng em đã mất nửa tiếng đồng hồ chỉ để phản bác với đối phương rằng em của mình mới là dễ thương nhất đang ngay trước mặt Vietminh.

Sau đó, dẹp chủ đề này sang một bên, vì Taiwan có thể đọc được loại sách này, nên tốc độ làm việc nếu có nó sẽ được đẩy nhanh.

"Không chịu đâu! Muội không muốn làm! Muội thà về nhà làm vài ván bài với Hongkong và Macao còn hơn."

"Chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu." Vietnam cười nhẹ.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang