Chương 73. Tàn Cuộc

664 100 20
                                    

Sau một lúc, cơn vui sướng qua đi cậu mới có thể bình tĩnh lại. Còn lúc này China lại chìm vào suy tư, gã ta tay cầm quyển sách cổ nhưng mắt lại đâm vào khoảng không, tay thì nắm lấy cán quạt.

"China."

"China?"

"China?"

Liên hồi không nhận được hồi đáp, cậu vươn tay giật phăng cuốn sách trên tay China, gã giật mình tay phải đang cầm cán quạt vô thức đưa lên, ngơ ngác nhìn cậu.

"Đang nghĩ về việc lúc nãy à?"

"Ừm."

"Không lẽ...sợ à?"

"...ừm." Nếu nói không sợ trước mặt một kẻ như Nazi thì chắc chắn là nói dối -"Nazi rất đáng sợ...một kẻ giỏi đọc suy nghĩ và gian manh, biết cách thao túng cảm xúc của người khác. Nghĩ kĩ lại thì bất công thật... Sao Boss lại phải đối đầu với một tên như Nazi chứ..."

Thật không công bằng.

"Kèo này không cân thật." Cậu nói.

China của thế giới của cậu thì rất đáng đề phòng, nhưng China lúc này còn quá trẻ, gã ta dễ đọc vị hơn cậu nghĩ. Tay nắm chặt quyển sách là để ngăn lộ ra bản thân đang run, còn thói quen cầm quạt che đi khẩu hình miệng cũng rất dễ đoán, China thường làm thế để che đi cảm xúc thật của mình, đôi khi là cái cười đắc ý, đôi khi là cái dè bĩu khinh thường, đôi khi là...cái cắn môi vì lo sợ và căng thẳng.

Phải ghi chép lại có gì nếu sau này có cơ hội gặp lại China của thế kỷ 23 thì biết đường mà đối phó.

"Mà cậu đang đọc gì đấy? Nhìn thú vị?"

Cuốn sách trông rất cũ kỹ, thiết kế bên ngoài vô cùng cổ kính, cuốn sách cực kỳ dày, có thể thấy người làm ra có rất kì công.

"Không có gì đặc biệt. Đồ từ vài chục thế kỉ trước thôi. Thi thoảng đem ra đọc cho đỡ buồn."

Cậu không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại: "Vậy mọi người ở đó có ổn không?"

"Ổn. Chỉ có mỗi Cuba thì..." Nghĩ đến cái tên mù quáng đó đột nhiên thấy cáu thế đ*o nào ấy.

"Thì?"

"Mắt bị mất tròng."

"Hả? Mắt mất tròng, cậu ấy—? À khoan, đó là câu chửi à?"

Xém nữa cậu tưởng Cuba bị gì, thì ra ý của China là đang chửi xéo: Có mắt không tròng.

"Tôi có nghe Đông Lào nó kể rồi. Không phải vậy thì Cuba cũng dễ thương lắm à?"

China: "..." Ừ thì dễ thương. Trong mắt bọn yêu nhau thì cậu ta có thở cũng là dễ thương.

...

Hai người này gật gù một lúc thì ngủ quên. Sau khi về đến nơi, người lái xe chỉ dám gọi bọn họ dậy, không nói gì thêm, lạ là anh ta cũng chẳng chạy thẳng vào trong căn cứ mà lại dừng một khoảng cách nhất định. Cậu định cất lời hỏi thì anh ta chỉ tay về phía trước, tiếp đó, China và Vietnam chết lặng khi nhìn thấy Ussr đứng đợi sẵn phía trước.

Đậu má.

Không chỉ có y, mà tất cả họ đều đứng đó đợi sẵn.

Cậu một tay cầm quyển sách lên, quăng thẳng vào China: "Không phải nói là ngài ấy không biết à!? Sao giờ Boss lại—!!!"

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now