Chương 138. Dòng Suy Luận

314 57 22
                                    

"Cậu đang làm cái gì mà cầm cây hung khí đó vậy?" China nhìn cậu giáng mái chèo xuống đất bằng ánh mắt phán xét.

Vietnam nhìn lại, thực thể kia đã biến mất không dấu vết, còn Đông Lào lấy lại tỉnh táo, chớp chớp mắt, ngớ người nhìn xung quanh.

Tên khốn chó đó biến đi đâu mất rồi!?

"Lúc nãy tôi thấy... một con gián." Vietnam biện hộ.

"Rồi mắc gì đập đồ rầm rộ vậy? Con gián biết cắn người à?"

Nhưng con gián khốn nạn đó biết cướp Đông Lào khỏi tôi.

"Vậy lần sau tôi lấy quyển sách này để đập gián nhá?"

"...vậy cậu đập đồ cũng được. Để mấy quyển sách đó yên."

Vietnam nhìn về phía Đông Lào, nhìn thấy đôi mắt của em ấy chỉ chú tâm vào mình, không còn là ánh nhìn lạnh lùng vô hồn, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại cách lúc nãy nó hất tay mình, cậu liền nắm lấy tay nó, rồi kéo đi, chỉ để lại một câu: "Tôi có chút việc, tôi đi đây."

"Đi hẹn hò chứ gì? Không tiễn."

Sau khi ra khỏi đó, cậu kéo Đông Lào chạy về phòng riêng, ngay khi vừa đóng cửa lại, cậu lập tức ôm chặt lấy nó, nó có thể cảm nhận được cậu đang run rẩy, vùi mặt vào cổ nó.

"A-anh? Sao vậy, chuyện gì xảy ra vậy? Mà hồi nãy là sao? Tại sao—"

Vietminh: /Em là đồ ngốc!!/

Đông Lào thấy Minh quát nó, chớp chớp mắt khó hiểu, nhưng nó cũng bị biểu cảm vừa giận vừa lo sợ ấy hù cho sợ theo. Đông Lào vươn tay đáp lại cái ôm của cậu, rồi vỗ vỗ tay lên lưng, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Cả đời này, cả kiếp này, em không thể làm thế với anh... thêm lần nào nữa..."

"Dạ??"

Vietminh: /Vừa nãy em lạ lắm, em mất hồn mất vía mà đi theo cái thứ thực thể kia./

Đông Lào: "Thứ thực thể kia là cái gì?"

Vietminh: /Em không nhớ hay sao? Vừa nãy khi cái thứ đó xuất hiện, em đã đi theo nó, em còn—!!/

Minh nghẹn lại, không thể nói tiếp. Minh biết cậu không chịu nổi khoảnh khắc đó.

Đông Lào khó hiểu, nhẹ nhàng đẩy cậu ra để dễ dàng đối mặt nhau hỏi chuyện, nhưng nó chết lặng khi nhìn vào gương mặt nghẹn ngào của cậu, cậu cắn môi, kiềm chế hết sức để không bật khóc. Vietn là anh của hai đứa trẻ, cậu không được khóc.

Đông Lào: "A-anh?? Em không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng mà chắc chắn là lỗi của em rồi, em xin lỗi!!!"

Đông Lào bối rối, nắm lấy tay cậu áp lên gò má mình, cúi mặt ríu rít nhận lỗi.

"Không phải lỗi của em... nhưng mà anh vẫn thấy sợ lắm... lúc đó, anh cứ tưởng em không cần anh nữa..."

Vietminh: /Lúc đó em nghe theo thực thể kì lạ kia, em đã nhìn anh ấy bằng cách mà một người nhìn vào người lạ, em đã hất tay anh ấy, rồi đi đến chỗ thực thể kia./

Đông Lào: "Em thật sự không nhớ gì hết. Em chỉ nhớ lúc mà em đang nhìn theo bóng lưng anh, khi anh nghía qua cái tủ sách, rồi em... lại thấy anh đang giáng mái chèo vào mặt đất trống rỗng, chả có ai cả, rồi anh Minh thì đang giữ chặt em."

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ