Chương 96. Daniel (3)

442 67 12
                                    

Trở lại diễn biến chính, Daniel cầm chiếc máy ảnh, cười thỏa mãn với những thứ bản thân chụp được. Có vẻ anh sắp tới công chuyện với cấp dưới của y rồi, biết sao được.

Liệu anh có hoàn thành nhiệm vụ được không, hay là bị họ đem giết đây?

Vừa rồi có ai đó hack vào Hệ Thống của anh ta. Nhưng lúc cố truy vết thì không tìm được gì. Có một kẻ xuyên không khác à?

Thật đáng ghét.

Dẫu sao thì những lúc thế này, Daniel lại nhớ đến Quốc Mẫu của mình. Ngài ấy bao giờ cũng dịu dàng và trầm tính, đã thế còn rất ấm áp. Anh nhớ cả ngài Xích Ma nữa.

Không tin được có một ngày anh có thể nhìn thấy Quốc Mẫu của mình khi còn là một thiếu niên. Mắt ngài ta như bừng sáng, ngài tràn đầy năng lượng, nơi đáy mắt ngài không còn phải chứa đựng u buồn và những nỗi niềm sâu thẳm. Anh ước gì ngài không cần trải qua những thứ đó, thế giới này không tước đi tất cả của ngài.

Trong dòng suy tư, đôi bàn tay từ phía sau chạm lên vai khiến anh giật mình quay mặt lại.

"Có hứng thú đi cùng ta "uống trà" một chút không?" China nở một nụ cười công nghiệp.

"Thất lễ rồi. Không."

Anh ta lùi ra đằng sau, bất chợt lại bị bàn tay lạnh lẽo của NK chạm tới.

"A, bao vây à? Tôi thật sự không có hứng thú uống trà đàm đạo gì hết. Trà hoa sen thì còn suy xét. Các ngài không có quyền bắt tôi."

"Sao lại không? Tội xâm nhập trái phép, tội gián điệp đủ không?" NK đáp trả.

"Không đủ. Chứng cứ không có thì đừng làm khó dân thường vô tội là tôi."

"Vô tội hay không phải kiểm tra mới biết." China phẩy chiếc quạt, là một dấu hiệu thách thức.

Daniel lập tức bỏ chạy.

Bà mịa nó thế này thì nhanh quá đó!?

Hai người kia lập tức đuổi theo sau. Ngay khi chạy đến góc khuất hành lang, Vietnam và Cuba đã chặn ngay từ hướng ngược lại.

"Chết tiệt...tôi ít nhiều gì cũng là công dân lương thiện được luật pháp quốc tế bảo hộ đó. Các ngài—"

"Dừng lại ngay và ta cho phép ngươi khai hết rõ ràng mà không cần trải qua bất kì hình thức tra khảo khắt khe nào."

Nghe được giọng của Vietnam khiến anh ta khựng lại. Giọng nói của Quốc Mẫu ít nhiều gì cũng khiến anh bị khuất phục đôi phần, nhưng cỡ này là chết đấy!? Hah, trừ khi hai người cuối cùng xuất hiện, nếu không...

Dòng suy nghĩ bị ngắt ngang khi anh thấy Laos đang ngồi một góc, nghiêng đầu hóng chuyện, Russia từ khi nào đã đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay chờ đợi kết cục của mình, anh chẳng còn chút do dự nào nữa, bình thản mà đứng im chịu trận.

"Cho hỏi có lí do chính xác nào để tôi bị bắt không?"

Vietnam: "Ta nhìn thấy ngươi lén theo dõi Boss qua cửa sổ phòng ngài."

China: "Ta cũng thấy ngươi núp sau góc tường quan sát ngài ấy."

NK: "Ta cũng vậy."

Russia: "Ta là người nhìn thấy ngươi lén theo dõi cha nhiều nhất."

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now