Chương 126. Chỉ Là Một Đứa Trẻ

340 55 18
                                    

"...đúng. Ngài đúng, ngài là nhất rồi." - Yuzuki hất mặt lên, ngón tay đan vào lọn tóc mà xoay, nhìn có phần như là giận - "Mấy lần trước ngài chưa từng nói với tôi nhiều đến thế, ra là ngài chỉ chú tâm quan sát phân tích tôi, đến giờ thì bắt đầu đưa ra toàn bộ những phân tích của ngài à?"

"Vậy có phải người ngươi từng phục vụ đang ở đây?"

"...sao ngài lại nghĩ thế? Tôi—"

"Thứ nhất, tuy cô nói cô chỉ đang đi tìm hai đứa trẻ của mình, nhưng cô nán lại đây, ta cho rằng cô có lí do khác, tất nhiên lí do đó không phải ta, nếu không cô đã xuất hiện sớm hơn rồi. Thứ hai, ta nghe nói người thư kí của các Quốc Kỳ luôn có một loại chấp niệm khó nói thành lời với họ. Hơn nữa cô còn là một thành viên Lam Kỳ, vậy nên..."

"Nên ngài là nhất. Ngài là chúa tể suy luận, ông hoàng phân tích, đội trưởng đội lí luận, kẻ giật dây sau cuộc, quý ngài thao túng."

"..."

"Thông minh như ngài sống không thọ đâu."

"Ta có thể biết người cô phục vụ là ai không?"

"...được rồi. Là ngài Vietnam."

Vietnam là một trong các cấp dưới của Ussr, là cậu trai nhỏ nhắn có hai con ma trơi bên cạnh - Là tất cả những gì gã nhớ.

"Tại sao cậu ta lại nhận một người Nhật như cô làm thư kí?"

Nghe đến đây, cô ta hất cằm lên, hai tay khoanh lại bày ra vẻ mặt khó chịu, nhưng sau đó lại nhếch mép: "Tôi à, không phải tôi kiêu ngạo đâu nhưng có được một người thư kí như tôi là diễm phúc của họ đấy. Tôi có thể làm công việc của ba thư kí nam mà vẫn còn dư giờ trà đạo, cái thằng cha France năn nỉ tôi về dưới trướng hắn mãi mà tôi còn chê cơ."

"Vì cô có phải con người đâu? Không công bằng cho những người khác thật đấy." Nhìn là biết, cô ta rõ là Nhân Miêu, mà đám này sức khỏe và trí tuệ đều vượt qua người thường rồi.

"Thật tình. Tôi chỉ tính kiếm một công việc văn phòng an nhàn, ai ngờ dòng đời xô đẩy tự nhiên thành thư kí của ngài ta chứ bộ, tôi có muốn thế đâu. Với còn bị con bé Việt Thiên dụ dỗ đến đây nữa... Chậc."

Và dòng đời đưa đẩy bắt cô cứ phải dính líu đến những kẻ cô không muốn nhất.

Dù có là đang ở đây, cô vẫn không được phép chen chân vào thế giới này, không được chi phối hay làm đảo lộn nó. Cô chỉ được phép quan sát cách nó bị hủy diệt.

A, hoài niệm ghê. Tên khốn SO, cô càng căm hận hắn bao nhiêu càng không làm được gì hơn.

"Việc đi qua nhiều thế giới, nghe rất hay, nhỉ?" Gã bất chợt hỏi.

"Lần trước ngài đã hỏi câu tương tự, nhưng tôi không trả lời. Nếu đã đến đây rồi thì tôi cũng cho ngài biết, việc này phải đánh đổi bằng một cái giá cực kỳ đắt."

"Ồ?"

"Cái giá chung của tất cả những người như tôi, là bị tước đi quyền luân hồi. Một người có thể luân hồi, sống rồi chết hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng chúng tôi thì khác. Chúng tôi sẽ cứ thể này cho đến khi linh hồn hoàn toàn tan vỡ, mà nói theo cách khác thì là hết hạn sử dụng linh hồn. Chúng tôi sẽ chết, vĩnh viễn."

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now