Chương 97. Daniel (4) - Tổ Hợp Hệ Thống.

444 71 5
                                    

"Xin lỗi, tôi có thể biết ngài đến từ thời đại nào không? Như vậy sẽ dễ dàng nói chuyện hơn. Tôi đến từ thế kỉ 23, chết vào năm 2315 khi tôi 32 tuổi. Tôi là một người làm việc của ngài Trường Sa."

"Ta cũng thế, ta mất vào khoảng năm... 2286. Ta nhớ là chừng đó. Nếu cậu là người làm việc cạnh đứa trẻ của ta thì tốt thôi, ta không làm khó cậu."

"Cái—!? Năm 2286??" Daniel rất ngạc nhiên, Vietnam ở thế giới của anh ta vì bị tên khốn SO hạ độc trong âm thầm mà mất vào năm 2301. Lần này thậm chí ngài ta còn mất sớm hơn mười mấy năm, sao tên rác rưởi đó có thể càng thêm độc ác qua mỗi thế giới như thế chứ!??

"Daniel? Cậu trông hơi mất bình tĩnh?"

"Quốc...Quốc Mẫu...tôi xin lỗi vì không thể làm tròn trách nhiệm. Tên của tôi là Hải Đăng, khi đổi sang quốc tịch mỹ thì tôi lấy tên Daniel, ngài có thể gọi tôi là Đăng."

"Nghe có vẻ hợp lí nhưng mà thật ra Daniel là cái tên Tây Ban Nha đấy."

"Xin lỗi, tôi thật ra xém tạch IELTS. Ngài đừng làm tôi phải đào cái lỗ chui xuống lúc này."

Vietminh: /.../

Đông Lào: "Gì chứ, đều là người của mình!"

Daniel giật mình ngước đầu lên, rồi ngỡ ngàng thốt lên: "Ngài Xích Ma!"

Đông Lào nghe thấy tiếng gọi này thì câm nín. Cô gái trẻ tên Mie cũng gọi nó là Xích Ma. Nó không biết tên đó có ý nghĩa gì nhưng cảm giác của nó cho biết nó sẽ phải chịu rất nhiều trách nhiệm với cái tên ấy.

"Xích Ma? Cậu gọi Đông Lào à?"

"Vâng. Ngài Xích Ma, tôi tưởng ngài vẫn còn ở lại thế giới của mình chứ?"

"Không. Em trai ta đã đi cùng ta tới đây..."

Giai đoạn sau khi Vietnam mất, không biết có yên bình không. Đáng lẽ cậu phải để hai đứa trẻ ấy lại, vậy thì chúng sẽ hạnh phúc chứ?

"Ngài biết không, kể từ sau khi đứa con trai rác rưởi của ngài hại ch—"

Vietnam lập tức đưa tay lên chặn miệng Daniel lại.

Cậu không muốn nghe tiếp, nhưng có vẻ sau đó không phải là một khoảng thời gian yên bình. Cậu biết bản chất thật của Việt Hà không bình thường, nhưng cứ coi như là cậu mắt nhắm mắt mở không biết gì đi.

"Được rồi, không nói đến những chuyện đó nữa, cậu đến đây làm gì?"

"Hệ Thống đem tôi đến đây, nhiệm vụ chính là thu hút sự chú ý và tương tác với tất cả các cấp dưới của ngài Ussr."

Rõ ràng Daniel không muốn bước đến cái thế giới ngập mùi kim loại nặng và thuốc súng, nhưng cái sự ngẫu nhiên của Hệ Thống khiến người ta muốn nguyền rủa.

"À, đó là lí do cậu đi làm tư bản bán ảnh của Boss cho mọi người à?"

"Vâng."

"..." Rồi, xong rồi. Anh ta đã nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ, cách mà bản thân mình hành xử như trẻ con, vô tư rơi vào tính toán của anh ta.

Muốn đào một cái lỗ chui xuống thật đấy.

Dù sao Daniel cũng là người của Vietnam dưới trướng Trường Sa, không có dã tâm, không tổn hại Boss, cậu chỉ định xác thực cho yên tâm, ngoài ra thì hết rồi.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ