Chương 174. Bệnh Nặng Lắm

182 38 12
                                    

Hai ngày nay China đau chết đi sống lại.

Mấy vết kim nhỏ kia đau nhức đến điên, NK đã tốn 5 giờ để nhặt hết chúng ra, nhưng vẫn vô cùng đau, như thể đầu kim có độc. Phần được nhặt ra không phải là vụn kim loại như phán đoán, mà là dạng kim, chỉ dài 2mm và mảnh hơn cả kim thêu.

Vẻ mặt China vô cùng uất hận kẻ gây ra loại thương tích thâm độc này. Anh ta đau đến không thể đi đứng, chỉ nằm một chỗ rên rỉ.

"Bọn khốn nạn đó..."

"Tôi biết cậu đau, nhưng cũng chẳng có gì ngoài thuốc giảm đau, nhưng thứ như thế chúng ta uống đến nhờn thuốc rồi, chắc không còn tác dụng đâu."

Bọn họ đã từng uống rất nhiều thuốc kháng sinh, thuốc kháng viêm, thuốc giảm đau, chỉ cho đến khi được y khuyên ngăn với giọng điệu dịu dàng, họ mới học cách không chai mòn bản thân mình.

China phẫn uất siết chặt tay: "Tôi hận bọn chúng!"

"Đừng giận nữa, đợi khi nào hồi phục thì điều tra sau."

"Sao mà không giận được! Theo lịch công việc tôi phải về nước cả tuần, tôi đã rút gọn mọi thứ để có thể về trong 3 ngày! Bởi vì hôm nay là ngày của tôi, ngày của tôi đó! Đám ám sát đó không thể nào lùi lịch lại vài ngày à!! Tôi nguyền rủa chúng không được chết yên ổn!!!"

"Ta nghe nói cậu không ổn nên đến xem, mà cậu vừa nói ngày gì của cậu cơ?"

Ussr đến bất chợt làm China chỉ có thể ghét chính mình không thể đứng thẳng cúi chào ngài ta.

"Ngày, ngày... Tôi nói là ngày hôm nay, tôi sẽ nhận được bưu phẩm thưa ngài! Tôi dặn dò đối phương hãy gửi đến Liên Xô, thế nên tôi về gấp vì sợ đồ sẽ rơi vào tay kẻ tọc mạch nào đó, muốn tự tay nhận đồ!"

"Vậy cậu còn đau lắm không? Chỗ ta có một ít loại thảo mộc dùng đắp giảm đau, tác dụng rất tốt."

Được y thăm bệnh tận tình, China đột nhiên cũng không thấy đau lắm. Thấy cũng thường thường, thậm chí là may mắn.

NK thì đột nhiên thấy anh ta cũng không đáng thương cho lắm.

...

Tình hình trái ngược với việc Third Reich mất ngủ vì bị quấy rối 16 tiếng mỗi ngày, Nazi luôn rất ít ngủ lại bắt đầu ngủ li bì, dễ dàng mệt mỏi.

Thời gian này có phải cuối thu không?

Nazi: /Giữa thu./

Thế thì bệnh của ngươi nặng thêm rồi.

Nazi phản bác: /Đã nói ta không có bệnh./

Đó chính là bệnh của ngươi. Vấn đề lớn của ngươi không phải bệnh, mà là không chấp nhận sự thật bản thân bệnh nặng lắm rồi, cần một nhà điều trị.

Nazi: /Ta bệnh lúc nào chứ!?/

Năm nào chả thế?

Một năm nào đó trong số rất nhiều năm tương tự nhau vào đúng một khoảng thời gian mà gã nói đến:

"Có vẻ là rối loạn lưỡng cực, bệnh này chữa được, đừng lo." Gã nói.

"Ngươi đọc đâu ra mà nói ta có bệnh?"

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now