Chương 100. Bộ Mặt Thật (3)

491 66 3
                                    

Ngày hôm nay, cậu vừa vào phòng lại thấy China ngồi trước gương, cầm chiếc kéo ngang phần đuôi tóc.

"Gì vậy? Thất tình hả?"

"..." Gã đưa mắt nhìn cậu.

China còn khó chịu việc  hôm qua bị NK nói...

Yêu với chả đương. Crush chứ không phải ông cố nội. Làm như bố mày thèm!!!

"Cắt tóc chút thôi. Cho thoải mái."

"Giống kiểu thất tình nên cắt tóc đấy."

China lần nữa liếc nhìn cậu.

Theo như cậu nhớ, mái tóc của China chưa bao giờ ngắn hơn chấm eo. Gã để tóc dài đến tận tương lai vài trăm năm sau. Không hiểu sao đột nhiên muốn cắt?

Cậu bước đến, giật cây kéo ra khỏi tay gã: "Để tôi cắt giùm cho. Đừng có manh động, nhìn dễ dàng thế thôi chứ cắt không cẩn thận một chút thì ngày mai không dám bước ra ngoài gặp Boss luôn đấy."

"Làm như cậu có kinh nghiệm lắm đấy?"

"Có chứ. Tôi cũng từng nghĩ cắt tóc rất dễ, có một thời gian tóc tôi dài chạm vai, nên tôi thử tự cắt một lần, và sau đó thì..." Không còn sau đó nữa.

"Tôi đã bao giờ thấy cậu để tóc dài?"

"Bộ phải xin phép cậu mới được để tóc dài à??"

Chuyện là trước đây Vietnam từng đi công tác một chuyến vài tháng, và cậu để Vietminh cùng Đông Lào ở lại. Thông thường khi tóc cậu dài ra một chút, Vietminh sẽ cắt cho cậu. Vì thế cậu đã tưởng cắt tóc rất dễ, cho đến khi Vietminh phải hốt hoảng hét lớn: TÊN KHỐN NÀO DÁM LÀM THẾ VỚI ANH!!!

Cậu không biết việc tự xử lí tóc mình lại khó đến thế.

Qing cũng là kẻ nuôi tóc dài. Cả cha của cậu cũng vậy.

Bàn tay lướt trên mái tóc dài đỏ rực kia, Vietnam chậm rãi nhìn ngắm.

"Muốn cắt thế nào?"

"Giống Boss được không?"

"Nằm mơ đi, à không, đi chết đi. Si tâm vọng tưởng. Vô liêm sỉ."

"Xem cái tên hôm trước được Boss nắm tay xong rồi cả ngày không nỡ rửa tay đang chửi tôi vô liêm sỉ kìa."

Lời qua tiếng lại thì chẳng ai thua ai.

"Đùa thôi. Ngắn một chút là được, trước giờ tôi chưa từng thử...để tóc ngắn bao giờ." Gã nói tiếp.

Tiếng kéo nhấp vang lên nhịp nhàng. Ít khi nào cậu với China có thể ở gần nhau trong cái vị trí mà gã sẽ không thể phản ứng kịp nếu cậu cắm thứ sắt nhọn này vào cổ gã.

Tựa như chưa từng có xích mích gì. Như thể chẳng có tên khốn China nào phản bội Boss cả. Nhưng nếu cậu đem tức giận của mình trút lên China này, có quá hẹp hòi không?

Từng âm thanh vang bén của kim loại làm gã khó chịu chờ đợi.

"Sao lâu thế? Tôi tưởng chỉ cần cắt một cái là xong?"

"Lần đầu tiên cũng như cuối cùng tôi tự cắt tóc của mình, tôi cũng có suy nghĩ giống cậu." Vietnam đáp trả.

Cắt tóc mà đơn giản thế thì thợ cắt tóc thất nghiệp lâu rồi.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now