Chương 116. Luân Phiên

314 53 6
                                    

Việt Phóng trước khi đi đến bàn bạc hậu chiến tranh với France, anh có về Liên Xô một chuyến, chủ yếu là muốn gặp mặt đứa em trai thần thánh của mình, một đứa em nuôi tốn gạo luộc.

Dạo này công việc bận rộn, còn Vietnam thì cứ ở miết chỗ này chưa từng về nước lần nào.

Tính ra đất nước sau này là của thằng bé, mắc cái mẹ gì mà mọi việc anh phải giải quyết còn cậu thì ở chỗ này ham vui? Không lẽ nó ngắm ngài Ussr đến mê luôn hả?

"À quên, thằng bé đang bận yêu đương."

Vừa lúc, Laos nhìn thấy anh thì hí hửng chạy đến, vẫy tay chào anh, cười rất vui vẻ.

"Anh! Anh mới xong việc trong nước à?"

"Không phải xong, mà là chưa làm xong, có một số giấy tờ mà anh phải giao cho ngài Ussr trước khi đi."

"Anh lại sắp đi nữa á?" Laos bĩu môi, tiếc nuối.

"À phải rồi! Trước hết chúng ta gặp mọi người để thu lời nào! Đúng như anh nói, chúng ta thắng lớn rồi!!"

"Vậy Cuba còn sống không?"

"Vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng Cuba kể em rồi, về việc cậu ta nhìn thấy bộ mặt thật của Vietnam, và rồi xém bị..."

"Và Cuba vẫn còn lành lặn?"

"Ừm."

Việt Phóng thoáng làm ra gương mặt có phần thất vọng. Người em trai mà anh biết sẽ không để cho người như Cuba còn sống yên ổn đâu, không lẽ Vietnam đã thay đổi rồi à?

"Anh đừng lo, dù giờ chưa có gì xảy ra, nhưng anh đã đúng, sớm muộn gì cậu ta cũng tới công chuyện với em trai của anh thôi."

"Ừm... Đợi thêm một thời gian nữa xem, anh cũng nghĩ mọi chuyện không thể kết thúc yên bình thế đâu."

"Vâng. Dù sao nữ thần may mắn luôn cười với em! Chúng ta sắp thắng đậm rồi!"

Laos cười nói, rồi với tay lên đôi vai to lớn kia, vỗ vỗ như thể một người vô tư, nhưng thật chất là nhân cơ hội lướt xuống cánh tay kia, tranh thủ cơ hội nắm lấy nó. Lúc nào Phóng cũng xem cô như một người em gái nhỏ, anh ta không hề để ý.

Phóng muốn đợi thêm, cũng đúng thôi. Nhưng có một lí do hơn thế mà cô muốn kéo dài trò cá cược này ra, đó là... Đã có thêm một người cược, và cược rằng họ sẽ là một cặp đôi đẹp, không có chuyện man rợ đẫm máu nào sẽ xảy ra cả.

Bên này, NK lại nói chuyện qua đầu dây điện thoại: "Nhận được rồi chứ?"

"..."

"Sao? Không đủ?"

"..."

"Lần này anh đã gửi nhiều hơn lần trước rồi đấy."

"..."

"Thế thì đi chết đi, bản thân không biết tiết chế gì cả."

"..."

"Còn thái độ thì tháng sau cắt luôn."

"..."

"Không hét. Anh cắt thật đó."

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now