Chương 60. Mối Quan Hệ (1)

711 105 10
                                    

Indochina thở dài: "Anh có nghĩ tại sao ý trời luôn bảo chúng ta phải đứng giữa hai phe không?"

"Thật may rằng tôi không phải người duy nhất nghĩ thế." VE đáp lời.

Họ đã luôn phải đứng giữa hai phe, không còn cách nào khác.

VE tôn sùng JE thì không nói làm gì, riêng cô...cô ghét cay ghét đắng France. Đó là một câu chuyện rất dài và phiền phức, cô ghét hắn, ghét số phận, ghét chính bản thân mình. Cô lúc này chẳng biết tại sao mình lại ở trong tình huống như thế nữa.

Chơi trò chơi chủ tớ và cười nói với một tên Tư Bản khốn nạn ư?

Nực cười.

Thế nhưng cô đã bị ràng buộc vào mối quan hệ đáng nguyền rủa này, cô chẳng có mong đợi nào nữa, nhưng sự thất vọng cứ lấp đầy trái tim cô. Trò chơi này thật sự rất miễn cưỡng, nên cô lúc này vẫn rất bình thản chờ đợi thôi.

Một ngày nào đó, cô sẽ chết. Nhưng cô muốn được nhìn thấy hắn chết... Chỉ khi France chết rồi, cô mới có thể yên tâm mà biến mất khỏi cõi đời này.

Với cả Indochina và VE, thì cậu vẫn là một người em trai mà họ quý.

"Trước đó, tôi đã nghĩ mình có thể chung phe với nó, vậy mà cuối cùng vẫn không được..."

"Vậy thì anh rời bỏ JE là được rồi chứ gì?" Cô nhếch mép hỏi.

"Cô nói hay lắm, vậy sao không rời khỏi France trước đi?"

"Nằm mơ đi."

RẦM!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, một phần bức tường nổ tan nát, khiến những mảnh tường văng tứ tung, trận chiến giữa họ bị gián đoạn như thế.

Vietnam lập tức ôm chặt Cuba vào lòng, ở phía kia, JE cũng đã kịp giữ lấy IE, tránh để họ bị thương. Đây là một phản xạ có điều kiện được hình thành trong vô thức, chỉ là chẳng muốn đối phương bị nguy hiểm.

Indochina nhìn thấy cảnh này, quay sang VE: "Người ta có đôi có cặp cả rồi kìa...hay là VE, anh giả vờ bảo vệ tôi đi."

"Lần sau sẽ suy xét." Anh ta đáp.

Đông Lào và Vietminh đã làm rất tốt, cực kỳ tốt. Sau khi tụi nó báo rằng đã dọn dẹp đường hết, cậu ra hiệu:

"Cuba, lúc này, đi thôi!"

Indochina gượng đứng dậy, rồi khập khiễng đi về phía họ.

"Có vẻ là đến lúc rồi nhỉ? Tạm biệt nhé VE."

VE gật đầu: "Ừm, tạm biệt."

VE và cô vốn không có liên quan thân thiết gì, nhưng họ đứng giữa, và lại bị phụ thuộc vào chủ của mình, dĩ nhiên sẽ không trái lời chủ. Nhưng họ chẳng có lí do gì để đối đầu nhau, họ chỉ đang đứng ở phe đối lập.

Nhiệm vụ trông chừng Indochina của JE giao, anh không hề làm trái, anh đâu có cố ý thả cô ra? Cùng lắm thì cũng chẳng liên quan tới anh mấy. Đây là do bọn họ cướp ngục và bỏ trốn thành công.

JE định đuổi theo, nhưng những tiếng nổ lớn liên tục vang dội, các khu vực bị bom nổ dần, khiến gã không thể đuổi theo ngay.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ