Chương 63. Mối Quan Hệ (4)

562 83 28
                                    

"Chuyện đó sao? Đơn giản!" Ả thản nhiên đáp.

Từ nơi đáy mắt của Indochina lóe lên một tia sắc bén, hai bên khóe môi bất chợt cong lên, ả thầm đánh giá cao sự thỏa mãn ấy.

"Nếu cô đến từ tương lai, vậy kết cục của gã ta là gì?"

"Sống yên bình vài trăm năm, rồi chết vì bị hạ độc."

Đúng là không công bằng thật đấy, nghe nhẹ nhàng phết.

"Vậy thì người cấp dưới như ta phải tặng France một lời nguyền thật xứng đáng thôi."

"Nhưng tôi phải cho cô biết chuyện này, lời nguyền có giá của nó, rất đắt đấy, cô có trả nổi không?"

"Ta chỉ có một cái mạng, đủ không?"

Yuzuki nghe được câu trả lời ấy thì yên tâm bắt đầu giải thích:

"Tôi sẽ nói rõ một chút về chuyện này, cô hãy tập trung nghe một chút nhé. Trước hết có một số vấn đề, thứ nhất là cái thứ đó cũng có những quy luật vận hành nhất định, giống như quy luật vận hành của thế gian này. Người như tôi không thể tạo ra một Lời Nguyền Thuần Nguyên, tôi chỉ như một người trung gian, còn người như cô, người trực tiếp đặt lời nguyền sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả."

"Ta hiểu rồi. Tóm lại cũng là mạng đổi mạng thôi chứ nhỉ?" Gì chứ lúc này cô chẳng có gì ngoài một sinh mạng đang chết dần chết mòn của mình.

Yuzuki nói tiếp: "Vấn đề thứ hai, cô không thể đặt cho France một lời nguyền quá mạnh, bởi vì cô quá yếu."

"Ta có một câu hỏi, cái 'mạnh' là cô đề cập, nằm trong khoảng thế nào?"

"Như là quá tàn nhẫn, quá dứt khoát, những kiểu lập tức tước đoạt sinh mạng của gã ta."

Chuẩn bị nói đến điều cuối cùng, nhưng ả phải khựng lại vì do dự đôi chút: "Vấn đề cuối cùng... Cô chắc chứ?"

"Ta đã nói ngay từ đầu, ta—"

"Ý của tôi là cô khác với đám Quốc Kỳ kia. Nếu cô chết đi, cô sẽ được rơi vào vòng luân hồi."

Đôi đồng tử của cô co thắt lại, lay động khi nghe điều ấy. Nếu là ai nghe cũng ngạc nhiên thôi, bởi rơi vào vòng luân hồi có nghĩa rằng cô có thể tái sinh, trở thành một nhân loại, sống một cuộc đời thuộc về mình. Ả cũng lo rằng cô sẽ hối hận vì hận thù nhất thời của mình, nhưng không hề, cô bình thản đáp:

"Ta không quan tâm."

"Nhưng tại sao? Rõ ràng ta biết cô (và những người mang sinh mạng vĩnh hằng như các vị ấy) mong mỏi nó đến quằn quại..."

"Ta muốn thế thật, nhưng mà Yuzuki này, các vị ấy của cô đã bao giờ nói về việc họ nhớ người thân chưa?"

"!!" Câu nói đó khiến ả cứng họng. Ả lại hiểu thêm một chút rồi.

"Ta...nhớ các ngài ấy. Có lẽ ta không thể tiếp tục dõi theo hậu thế của họ, nhưng không sao cả, ta ước rằng sẽ gặp lại họ sau khi chết đi..."

Câu nói đó là lời tự an ủi mình thôi, cả hai đều biết thừa. Chỉ là mất đi những người thân rồi, tâm hồn con người ta dần trống rỗng, có những người có thể bước tiếp, có những người lại mãi mãi ôm vết sẹo thời gian chẳng chữa lành được đến chết.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đếnحيث تعيش القصص. اكتشف الآن