Chương 98. Bộ Mặt Thật (2)

469 74 5
                                    

Vẫn như mọi ngày, Cuba lại nhìn thấy cậu và China cười nói với nhau.

Cười nói với nhau...

Cười nói với nhau...

CƯỜI NÓI VỚI NHAU!!!

Anh ta chẳng biết phải làm gì, có vẻ anh không thể trực tiếp tách họ ra. Vì thế vẫn như mọi khi, Cuba đành đến chỗ Laos mà nói chuyện.

"Laos này, nếu China hoặc Vietnam đột ngột biến mất, mong Boss sẽ không buồn."

"Sao lại muốn làm vậy nữa!?"

Ban đầu, Laos hiểu rõ bản chất của anh nhất nên cô ta đã định cá cược nghiêng kèo về phía Cuba. Vậy mà tại Việt Phóng vừa ngầu vừa đẹp trai... À à không, tại kèo 3-1 không cân nên cô mới theo Phóng.

Ôi 300 của tôi!!!

"Tôi thấy họ cứ mãi cười nói với nhau."

...

Cái cười nói mà Cuba nhìn thấy nhưng không nghe thấy, lúc đó:

China phẩy chiếc quạt, trên đường đi chung với Vietnam nhưng thật ra định đi đến nhà bếp, còn cậu muốn tìm Cuba hơn, dạo này Cuba cứ mãi ở cạnh Laos, khiến cậu khó chịu.

"Tôi nghĩ ra thứ này, lão Tần ấy, cái thứ lý thuyết hồi sinh người chết, nếu làm được thì..." - China đột nhiên bật cười -"Chúng ta phải hồi sinh lão ta đầu tiên!"

"Để bắt ngài ta dịch ra hết đống sách kia à?"

"Không, để hỏi xem ngài ta có phải cố ý chơi chúng ta không, tẩn ngài ta một trận, rồi cho xuống lại."

Dứt lời Vietnam cũng cười theo.

Nếu Tần mà biết chắc cảm động lắm. Nhưng nếu là cậu thì cậu cũng ủng hộ ý này.

China thì đến nhà bếp rồi, nhưng chỉ có mình NK, cậu lại không thấy Laos ở đây... Lại đi cùng Cuba của cậu rồi, cái con nhỏ đó!!!

Cậu cảm thấy khó chịu. Không kiếm cái người đó nữa, không muốn tìm nữa.

Vietnam định bỏ đi rồi, nhưng China vung cán quạt quật vào eo cậu: "Này."

"Hả? Đau đó."

"Tên nào thở ra câu "nói sai làm chó" thì giờ sủa tôi nghe xem."

Nhìn theo tầm mắt của China, cậu thấy NK đang ăn một ít kim chi cay.

Vietnam: "..." Cái này nằm ngoài tính toán quá đấy. Theo cậu nhớ NK đâu ăn được cay??

"Bây giờ tôi phải đi vứt đồ."

"Vứt?"

"Hộp há cảo ngọt."

Cậu thẳng tay kéo China đi lại gần NK hơn, nói thầm - "Tôi chắc chắn mình không sai mà."  rồi quay sang NK hỏi thẳng:

"NK, tôi nhớ cậu đâu ăn được cay?"

"Tôi không ăn được cay? À phải, tôi không ăn được cay." NK ngơ ngác nhìn cậu.

"Vậy sao cậu lại ăn?"

"Tôi không ăn được nên không có quyền ăn?" Nghe rất vô nghĩa nhưng nếu là lời thốt ra từ miệng NK thì đều hợp lí. Nên là Vietnam không phản bác được.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now