Chương 75. Sử Thi (2)

569 95 13
                                    

Bất Lão Bất Tử là tham vọng của con người.

Cho dù là chuyện hoang tưởng kể cả ở thế kỉ 23, họ vẫn nắm chặt lấy sự thèm muốn và khát vọng, một ngày nào đó nền khoa học công nghệ của tương lai sẽ chạm đến.

Ấy vậy mà công trình nghiên cứu từ nghìn năm trước này lại hoàn thiện và kì công đến độ con cháu đời sau phải hoàn toàn chịu thua.

"Sau khi xong, tớ sẽ gửi bản chi tiết cho cậu."

"Để làm gì cơ..."

"Vì cậu thích nó mà?"

Nền y học của Cuba thuộc top đầu thế giới, nếu Cuba bảo không thích thì là nói dối rồi.

"Với năng lực của cậu thì nó sẽ có thể phát huy toàn bộ ý nghĩa tồn tại của mình." Cậu nói tiếp.

"Có đánh giá Cuba cao quá không đó?" Gã nghi vấn, đưa ra thái độ không tin tưởng.

"Ừ đó, rồi sao? Với nền khoa học kĩ thuật hiện tại có thể là không, nhưng vài trăm năm sau thì chưa chắc."

Cuba thẩn thờ nhìn vào những tờ giấy được dán lên tường, đều là nét của cậu và được đã được phiên dịch. Vậy là cậu đã muốn làm thứ này cho anh...?

"Cậu thật sự đánh giá tớ cao quá. Tớ...cậu thật sự làm vì tớ?"

"Nếu nói kiểu thế thì không hẳn. Ban đầu bọn tớ muốn nghiên cứu một số thứ, sau đó tớ chợt nghĩ đến, chắc chắn cậu sẽ thích thứ này lắm, nên đã dành riêng vài hôm để, như cậu thấy đó. Cậu đừng xem như đây là quà sinh nhật tặng sớm là được rồi."

Dứt lời với người bạn này, cậu quay sang China: "Khi nào xong, cho Cuba cuốn này đi."

"Có cái nịt. Có bản dịch rồi thì còn cần bản gốc làm gì!?"

"Biết đâu cậu ấy cần. Hơn nữa, China, cậu đã đòi đốt nó sau khi làm xong mà, như nào cũng là một kiểu phi tang, đừng có keo kiệt."

Gã nhìn cậu bằng ánh mắt có thể dùng nhiều từ để miêu tả: Dè bỉu, kì thị, khinh bỉ...

"Ừ ừ cho đó, cậu là nhất, nhất cậu rồi. Thứ được voi đòi tiên. Cuối cùng đây là đồ của ai vậy chứ."

China không hiểu tại sao cậu lại đánh giá cao như thế với Cuba.

Đưa quạt lên che đi khẩu hình miệng, gã nói tiếp: "Tập trung vào việc chính đi, một là làm tiếp, hai là có thể cút đi cùng cậu ta, không tiễn."

Dứt lời, Vietnam vươn tay vòng qua cổ Cuba, cằm gác lên cổ anh, vùi mặt vào chiếc gáy kia, câu nói ra làm hơi thở ấm nóng phà vào tai anh: "Ồ? Thế à? Nhưng tôi thích làm cả hai cùng lúc đấy?"

China: "..." Cái con m* nó!?

Việc thì muốn làm tiếp, nhưng cũng muốn cạnh Cuba đấy, làm gì nhau nào?

"!!!" Cuba chết điếng người, bởi dạo gần đây cậu ta cứ không thôi trêu chọc bằng những lời lẽ rất mập mờ rù quến này, không quen được, không chịu nổi.

"Rất cảm ơn màn tình cảm âu yếm này nhưng tôi không có nhu cầu xem!"

Gã ném thẳng cuốn sách kia vào cậu, cậu vừa nghiêng đầu, kéo Cuba sang nhẹ nhàng né tránh, còn ngay sau họ là NK chỉ vừa mới mở cửa đi vào. Thế là nó đập thẳng vào mặt NK.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ