Chương 45. Ngẫu Nhiên Cái Quần Qu*!!!

864 117 29
                                    

Khác với hai lần trước, lần này cậu thức dậy trên chiếc giường êm ái, không gian ấm áp. Cậu bật người ngồi dậy, vẫn chưa tin được sao Hệ Thống lại tốt đột ngột thế.

"Cái này..."

Đông Lào: /...có điềm./

Vietminh: /M-mong...anh...giữ bình tĩnh... /

Nhìn lại, cậu đang mặc bộ trang phục màu đen, với khuy cài chữ thập đen trước ngực, cái này rõ ràng là...

"Phát xít."

Cậu không hoảng không loạn, bình tĩnh xoay đầu ngó nghiêng khắp nơi, đến khi thấy thứ mình đang tìm - một cây kéo ở trên bàn. Cậu cầm lấy nó, hướng vào cổ họng mình mà nhắm thẳng.

"Tạm biệt cuộc đời."

Đông Lào và Vietminh giật mình nhào đến, hai đứa nó người ôm chặt lấy cậu, người ra sức cố giữ chặt cổ tay của cậu lại, còn cậu càng vùng vẫy, phản kháng mạnh mẽ hơn.

Mũi kéo sát cổ họng mặc cho tụi nó dốc hết sức lực mà khống chế cậu.

"Hai đứa!! Bỏ anh ra!!!"

Đông Lào: /Đừng mà anh!!!/

Vietminh: /Chuyện đâu còn có đó anh đừng manh động!!!/

Đông Lào: /S-sao mà ảnh khỏe vậy???/

Vietminh: /Sao mà anh biết???/

Bọn nó nhớ rõ sức lực anh tụi nó chỉ ngang ngửa một trong hai đứa nó thôi, tự nhiên sức lực đâu ra mà lớn thế!?

"Không thể tha thứ!! Không thể tha thứ!!! Vietnam này dám đi theo phát xít, cậu ta dám phản bội Boss!!! Anh không cho phép bất kì phiên bản nào như này của bản thân được phép tồn tại!!!"

À, thì ra là vì Ussr à...

Vietminh: /H-Hệ Thống! Mau nói gì đó ngăn anh ấy đi chứ!?/

Hệ Thống 251: [Trong trường hợp tự sát khi đang tồn tại bên trong một thân xác nào đó, kẻ đó sẽ chết, còn bản thân người xuyên hành chỉ bị cưỡng chế rời khỏi thế giới này.]

Vietminh: /Douma Hệ Thống!!! Ngươi nói thế là có ý gì!??/

Vietnam: "Rất hữu ích, cảm ơn!"

Giờ thì cậu không do dự gì mà đi chết rồi. Hệ Thống không thể đưa ra những lời khuyên mang tính chất chủ quan, nó chỉ có thể nói ra những thông tin khách quan hoặc các điều lệ có sẵn mà thông thường thì sẽ dẫn đến những trường hợp như trên.

Các Hệ Thống rất biết cách giết Kí Chủ của mình dù là hoàn toàn vô ý.

251: [Dù sao chuyện này cũng đâu liên quan đến tôi? Các thế giới đều là ngẫu nhiên.]

"Ngẫu nhiên cái quần qu*!!!"

Sau một lúc đôi co đến kiệt sức, cậu đã chịu dừng lại. Ba người nhìn nhau, dĩ nhiên là để tránh cậu manh động lần hai, Vietminh đã vứt thẳng cây kéo ra ngoài cửa sổ, nhưng chưa đủ yên tâm, còn cây dao rọc giấy, dao cắt trái cây, cả cây súng ngắn cũng bị Đông Lào giấu ra sau lưng.

Cậu hít sâu một hơi: "Anh bình tĩnh lắm. Em nói đi."

Vietminh: /...chuyện là, như anh thấy đấy. Anh ở đây theo phe của...nhưng nó không phải vấn đề duy nhất, mà còn.../

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ