Chương 106. Mất Hồn Mất Vía

553 76 18
                                    

"C-cậu định làm cái đó!?" Cuba lắp bắp.

"Chứ cậu nghĩ còn là cái gì?"

Nhưng rõ ràng Vietnam đã nói sẽ không bao giờ làm chuyện đó trước khi kết hôn mà???

Rõ ràng Vietnam đã nói thế, vậy mà giờ lật lọng, không phải là mình đã chọc giận cậu ấy đến nỗi như thế chứ?

Cuba tất nhiên không chê đâu nhưng mà anh chưa sẵn sàng, cái này nhanh quá, cậu lúc đầu còn bảo không được đốt cháy giai đoạn, bây giờ lại đòi ăn trái cấm với anh.

Cuba mím môi, tay giật giật muốn thoát khỏi tay cậu, giờ trong đầu không nghĩ ra nổi phải nói gì, run run nhả lời nói bừa: "Tớ...chưa đủ tuổi!!"

Người ta mới 17 thôi đó. Cậu lúc này cũng chỉ mới 17...

"Đủ. Mà tuổi tác quan trọng gì với chuyện này chứ?"

Cuba hét không thành tiếng, lập tức nói đỡ: "Ý của tớ là tớ chưa sẵn sàng, nhanh quá!!!"

Mũi chân do dự khựng lại đôi chút mặc dù vẫn bị kéo đi một đường.

"Cần phải để cậu sẵn sàng? Chẳng phải cậu luôn muốn thứ này hay sao?"

Cuba chính thức hết đường phản biện. Âu thì cũng là do Vietnam nói không sai...

Anh ngập ngừng, muốn vùng ra chạy thoát ngay lập tức, nhưng lỡ như anh phản kháng rồi cậu thật sự dừng lại, không làm nữa thì sao?? Bước chân anh do dự dậm lại rồi lại bước đi, bàn tay dùng lực như không dùng, trong đầu chỉ còn những cảnh không được trong sáng cho lắm.

Những tiếp xúc da thịt,

Những cái chạm nóng bỏng,

Có lẽ sẽ giống như cái chạm đầu môi khi ấy, nhưng đi càng xa hơn,

Gương mặt ấy, biểu cảm ngập tràn sắc dục,

Bàn tay của Vietnam sẽ lướt dài trên cơ thể trần trụi,

Những lọn tóc trắng và đỏ đan vào nhau,

Những ngón tay cũng sẽ đan vào nhau thật chặt,

Nụ cười ám muội và đôi mắt sâu thẳm của Vietnam...

Vành tai Cuba đỏ lên, những hình ảnh mà anh tưởng tượng đến khiến anh xấu hổ chết, nhưng cũng cảm thấy hào hứng-

Không phải là anh mất giá như thế, anh không hề tự nguyện đấy, đây là tự vệ thất bại, Vietnam nắm tay anh chặt thế này, vùng ra không được đâu. Phải, là tự vệ thất bại!!

Nhìn vào bàn tay của cậu đang nắm lấy tay mình kéo đi thôi đã khiến anh tim đập thình thịch. Tiếp theo họ sẽ làm những chuyện mà các cặp đôi đều sẽ làm.

Cuba không có kinh nghiệm nhưng nghe bảo là lần đầu rất đau, chắc là phải bảo cậu nhẹ nhàng với mình. Nhưng lỡ cậu ấy không thích nhẹ nhàng, với hình như là cậu cũng đang tức giận thì phải? Thôi kệ, cơ hội này không thể bỏ lỡ, dù sao cũng không chết được. Anh vẫn thích gương mặt ấy của cậu lúc mà bung xõa, giống hệt như lúc cậu lật bài ngửa với anh. Nghĩ thôi cũng...

Vietnam ơi Vietnam. Đừng thương xót tớ, hãy chiếm lấy tớ đi!

Chẳng mấy chốc mà cậu đã kéo Cuba đưa về phòng mình, anh ngượng ngùng cúi gằm mặt, vừa mới bước chân vào bậc cửa, qua chiếc cửa kia, cậu lập tức xoay người ép anh sát vào, rồi một tay khóa cửa, tiếng vang lạch cạch bên tai làm đầu anh quay mòng, tâm trí anh trở nên rỗng tuếch.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now