Chương 136. Cận Tử

287 55 12
                                    

"Nhìn này!"

Ussr - 10 tuổi, y hớn hở khoe với đứa trẻ còn lại một bông hoa thanh cúc mà y vừa hái. Trong vườn hoa mà sắc xanh bao phủ, hắn nhìn thấy y như là thứ nổi bật nhất, sắc hoàng kim của đôi mắt khiến y trở nên độc nhất trong mắt hắn.

"Cái này, so với những bông hoa khác, màu của nó là giống với màu mắt của ngươi nhất!"

Những cánh hoa rơi rớt đầy dưới đất, còn y nhặt chiếc vòng hoa đặt lên đầu đứa trẻ mắt màu lam cười rồi cắm bông hoa ấy lên cuối cùng.

Y đưa nhành hoa lên ngang mặt đứa trẻ, so sánh với đôi mắt mang sắc xanh lam huyền ảo pha với chút ánh tím, đôi mắt của hắn trở nên độc nhất, vì chẳng gì có thể sánh được.

"Chúng như nhau mà?"

Tất cả những nhành hoa y đã hái, toàn bộ trong mắt hắn đều là màu xanh, hắn tự hỏi tại sao y có thể phân biệt những thứ hệt nhau như thế.

"A, sao ngươi lại hái nhiều thế? Anh Weimar tốn công trồng và chăm sóc lắm đấy."

"...vậy ta sẽ xin lỗi ngài ấy sau..."

"Không sao không sao. Ta có cách này hay lắm."

Nazi lưu luyến một chút, rồi lấy vòng hoa khỏi đầu mình, đặt ngược lên đầu Ussr: "Lát nữa ta sẽ nói với anh Wei, thật ra là do anh Reich làm cái này. Heh."

Hắn cười nhếch, những chiếc răng nhọn hoắt như cá mập càng làm tôn thêm sự ranh mãnh kia.

"Xấu...tính quá..."

Giọng nói nhẹ nhàng phát ra khi nghe được ý tưởng xấu xa đó. Nazi lập tức đi đến nơi âm thanh bắt đầu. Ở một nơi trong vườn hoa, hắn đã nhìn thấy dáng nhìn bên trong hàng cây, đứng ở phía rãnh bên dưới, nên những bông hoa Thanh Cúc xanh tím vừa vặn che đi gương mặt ấy.

Nazi lấy tay gạt ra, đằng sau những bông hoa ấy là một đôi mắt huyết sắc trầm dịu, đang nhìn hắn rất bất mãn.

"Có sao đâu. Anh Weimar thương anh nhất, nên chẳng bao giờ mắng anh." Nazi thè lưỡi ra,cười ranh ma.

.

.

.

.

.

.

Ngủ gục mới vài phút, Ussr lại mơ thấy giấc mơ cũ, nhưng lần này giấc mơ dài hơn một chút.

Nghĩ lại thì, y chưa từng biết Nazi có bất kỳ người anh trai nào ngoài Weimar cả. Nhưng khi Third Reich nhận bản thân như thế, y lại nghiễm nhiên tin tưởng. Đến nổi y phải nghi ngờ chính mình.

Trong nhật kí và cả lời kể của gã thì hắn bằng cách nào đó đã khiến sự tồn tại gã biến mất khỏi thế gian này. Ussr từng nghe cha mình kể về những câu chuyện, về việc thế giới này, đôi lúc sẽ thay đổi một cách kì lạ, nhưng chỉ có rất ít người nhận ra, không bị chính thế giới này tiêu khiển.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now