Chương 27. Gia Đình

1.1K 148 11
                                    

Việt Hòa lặng nhìn cảnh hai anh em đoàn tụ trước mắt, xoay đầu đi, lòng quặn lại.

Anh không có tư cách gì để làm phiền họ cả.

"Mình đã...bị tẩy não...mình đã phản bội họ...mình đã...chính tay giết chết em trai...mình...mình không đáng sống..." Anh dằn vặt.

Bất ngờ, Vietnam kéo theo Phóng đi đến chỗ Hòa. Ánh nhìn ghét bỏ và khinh miệt của Phóng vẫn như thế, nhưng anh vẫn còn bình tĩnh chán. Khi nãy, anh đã hứa với cậu một chuyện, là chuyện này.

"Em có gì muốn giải thích không Vietnam? Tại sao lại là nó?"

"Anh bình tĩnh!" - Cậu nói, rồi quay sang Hòa - "Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi."

"...mày nói đi. Tao cho mày 2 phút."

Hòa cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Phóng nữa, nhưng chuyện cần nói thì vẫn phải nói:

"Không cần đến 2 phút đâu. Em xin lỗi, em biết mình sai rồi."

Phóng gào lớn: "Mày biết sai thì Vietnam sẽ sống lại được sao!?? Còn em nữa Vietnam, khi không đi tin cái thằng này!??"

Đây là điều duy nhất cậu có thể làm. Bởi vì cậu biết nỗi sợ cô đơn, thứ đã kéo dài hàng trăm năm, nên giờ đây thứ cậu có thể làm là đem người anh ba ngu ngốc này trở về cạnh Phóng.

Ban đầu cậu không có chút tin tưởng nào với Hòa, nhưng hiệu quả từ việc tẩy não ngược rất tốt, Việt Hòa rất nhanh hiểu ra vấn đề. Vì thế sau đó cậu đã nghĩ có thể lợi dụng anh ta làm gì đó có ích.

Cậu xém quên mất đây là người thân máu mủ của mình rồi.

"Em biết em không thể làm gì chuộc lỗi..."

"Vậy thì mày đi chết đi!! Đền mạng cho Vietnam đi!!!"

"!!!"

Cậu ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng thì Hòa như đã chuẩn bị từ trước, rút ra một cây súng lục, đưa lên thái dương: "Em hiểu rồi. Em sẽ đền mạng cho Vietnam..."

"Đừng!!!"

Cậu lập tức giật lấy súng ra khỏi tay anh, rồi vứt đi.

Cậu đã tốn bao nhiêu thời gian công sức, không thể để chuyện này xảy ra được!

Vietminh: /Vậy cũng tạm chấp nhận, không lãng phí công sức cả tháng trời qua của anh chứ?/

Đông Lào tỏ vẻ không hài lòng: /Xí, nếu em làm tổn hại đến anh, em sẽ tự sát ngay lập tức, không phải đợi đến tận bây giờ đâu!/

"Em tha thứ cho anh rồi!!!"

Cậu hét lớn. Việt Phóng làm ra gương mặt không cam tâm, nhưng miễn cưỡng:

"Nếu Vietnam nói thế...tao sẽ không tính toán với mày..."

Không tính toán?

Thế này đâu có được!

Phải làm lành chứ!!

"Anh hai!!!" Cậu hét lên.

"Chứ em muốn sao nữa? Muốn anh phải tha thứ cho tên này hay sao!??" Phóng cũng không vừa mà đáp trả.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đếnजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें