Chương 4. Sợ Hãi

1.3K 193 2
                                    

Trong phòng họp, Vietminh ở trạng thái tàng hình bay lơ lửng cạnh Việt Phóng.

Phe ta đã có đủ, nhưng phe còn lại đến trễ thật đấy. Chỉ có SK ở đây, Việt Hòa và America vẫn chưa tới.

"Đúng là một lũ lề mề, chậm chạp!" SK bực dọc lên tiếng.

Cạch!

Cửa mở ra, Việt Hòa đi vào, nhưng America vẫn không thấy đâu. SK mở lời:

"America đâu rồi?"

"Tôi không biết...anh ta luôn như thế...."

Việt Phóng thấy Việt Hòa thì cười rất giả trân:

"Xin chào, em trai."

"..."

Vietminh biết anh rất lí trí nên sẽ không làm gì đâu, nhưng để tăng phần kịch tính, có lẽ nó nên bắt đầu rôi nhỉ?

Vietminh cười gian manh. Sau đó sử dụng khả năng của mình để chỉ có Việt Hòa mới nhìn thấy bản thân. Việt Hòa nhìn thấy dáng hình của Vietnam ngay phía sau Việt Phóng thì đôi đồng tử co rút, kinh hoàng không thành tiếng, anh bắt đầu hoảng loạn rồi.

Nó thấy thế thì đưa tay vẫy chào anh.

/Phản ứng tốt đó. Đúng như anh Vietnam mong đợi./ - Nó nghĩ.

Việt Hòa giờ đây sợ cứng người, cố gắng né tránh đi ánh mắt của nó bằng cách cúi đầu xuống. Nó bay lại gần anh, gần hơn nữa, đến khi sát nhau, nó thủ thỉ bên tai:

/Đừng sợ mà, anh ba./

Một câu nói khiến anh rùng mình run sợ.

SK chú ý thấy sắc mặt anh không tốt cũng không nhịn được lên tiếng:

"Sao vậy? Không khỏe à?"

"K-không. Tôi ổn."

/Chắc không~?/

"!!!"

"Xin chào mọi người. Tôi có đến trễ quá không?" Người cuối cùng, America cũng đã đến.

"Cuối cùng cũng đến, chúng ta bắt đầu đi."

Russia lên tiếng bắt đầu cuộc họp.

Hôm nay, những người ở đây bằng mặt không bằng lòng cho lắm. Hai anh em nhà Việt vờ tỏ ra bình ổn, hai anh em nhà Hàng Xẻng thì cố gắng làm lơ nhau.

America thấy cảnh này không bới móc chuyện để nói thì đúng là không phải America.

"SK, có cần tâm sự riêng tí không? Với anh trai cậu kìa."

Gã với ánh nhìn khiêu khích, đối đáp với cái trừng mắt của SK.

"Chuyện của riêng chúng tôi không đến lượt quý ngài tư bản lo." NK lạnh giọng nói.

"Vậy à? Tiếc ghê đó."

Vietminh bên cạnh lại thêm mắm dặm muối: /Tiếc ghê anh nhỉ?/

Việt Hòa giật mình sợ hãi, phản ứng này thu vào mắt gã, nhưng gã không thể hiểu Việt Hòa đang phản ứng với thứ gì cho được. Suốt buổi họp, Vietminh cứ ở cạnh "tâm sự" khiến anh sợ chết khiếp, không tài nào tập trung được.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnOnde histórias criam vida. Descubra agora