Chương 64. Giam Giữ Và Tẩy Não

696 108 17
                                    

Trở về hiện tại, Cuba rất lo lắng cho cậu, tiếc là anh ta không biết người trước mặt anh ta không phải cậu, mà là Đông Lào.

"Vietnam này, cậu cũng cần xử lí vết thương."

"Không cần!" Nó vốn có bị thương quái đâu, xử lí thế nào được!?

"Nhưng mà cậu có bị thương..."

"Không có!" Nó lập tức phản bác.

"Sao lại không có được? Tớ rõ ràng thấy cậu đã bị bắn trúng..."

Cuba vươn tay muốn giữ nó lại, nhưng nó phản ứng rất nhanh, lập tức lui về sau: "Cậu nhìn nhầm rồi! T-tớ...muốn đi tắm cái đã! Tạm biệt!"

Nói xong, nó bỏ chạy một mạch. Anh không nghĩ nhiều, lo cho nó là chính, nhưng mặt khác, có hai người nhận ra rồi. Indochina biết đó không phải cậu, nhưng cũng rất dễ phán đoán tình hình, có lẽ là cậu cố ý bảo nó làm thế. Người còn lại chính là China.

Gã thấy kẻ giả tạo trước mắt khiến bản thân khó chịu, trước mắt gã chưa muốn làm lớn chuyện, chỉ cau mày lại, nắm chặt cán quạt trong tay rồi bỏ đi. Dòng dõi nhà China khá nhạy cảm với những thứ "không phải người", nên nhận ra rất dễ dàng. Nó rõ ràng chính là cái con quỷ kì lạ bám theo và không ngừng nũng nịu với cậu.

...

Trở lại diễn biến của mọi sự xui xẻo, sau khi bị Nazi bắt được, cứ tưởng sẽ bị quăng xuống ngục tra tấn, nhưng không. Vietnam được đem đi xử lí các vết thương, viên đạn kia cũng được gắp ra, sau đó bị đưa về căn phòng từng là của mình. Một lúc sau, Nazi mới bước vào, cậu lập tức lui về sau dè phòng:

"Ngươi muốn gì?"

"Hửm? Xưng hô khác thật đấy. Ngươi không gọi ta như lúc trước à?"

"Cuối cùng thì ngươi muốn gì ở ta!?"

Hắn trầm trọng đi, không còn thái độ đùa bỡn dễ chịu nữa: "Ngươi là kẻ phản bội."

"Ta kh—!!!"

"Ngươi đã phản bội Ussr, và giờ ngươi mặt dày cầu xin hắn ta tha thứ sao?"

"!!!" Câu nói kia thật chí mạng, cứa thẳng vào tim cậu.

"Ta không hề! Ta chưa từng từ bỏ Boss của mình!!"

"Không, là ngươi, chính ngươi từ bỏ Ussr, chính ngươi chọn nằm dưới sự bảo hộ của ta."

Rõ ràng hắn muốn đánh vào tâm lí cậu. Từng câu hắn nói ra đều khiến cậu cứng họng, nghiến chặt răng, tắt đường phản bác.  

"Hắn ta đã thất vọng đến nhường nào cơ chứ..."

Cậu trừng mắt nhìn Nazi: "Cuối cùng thì ngươi muốn nói cái gì chứ? Nếu là về ngài..."

"Phải. Hắn cực kì thất vọng về ngươi, hắn không có chút niềm tin với ngươi cả."

"Không đúng! Boss rõ ràng đã nói..."

Y đã nói y tin tưởng cậu rồi. Những lời của Nazi toàn là nhảm nhí!!

"Hay là thương hại?"

Đôi con ngươi của Vietnam co thắt lại, niềm tin vững vàng của cậu về lời ngài nói đã bị hắn chỉ bằng một câu làm cho lung lay.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWo Geschichten leben. Entdecke jetzt