Chương 177. Kẻ Giả Mạo Thật Sự

176 34 12
                                    

Đã bảo là không phải bỏ ăn, chỉ là nuốt không trôi, không muốn ăn, nhưng Nazi không thèm nghe.

Mãi hắn mới chịu im lặng. Người gì mà suốt ngày lải nhải.

Third Reich nhìn vết thương đang lành trên cánh tay mà lại ngứa tay cào cào chúng, lột từng lớp đóng vảy. Biết là làm thế nó sẽ không lành nhưng không làm lại không chịu được.

Cảm giác làm những việc vô nghĩa thế này thật sự rất thoải mái. Nazi mà có ở đây thì chắc chắn không để gã làm thế.

Cạch!

Gã bất giác giấu hai cánh tay ra sau lưng khi cửa mở.

"Nghe nói ngươi biết mấy chuyện cá nhân của Boss!? Có thật không, ngươi biết gì, ta muốn nghe hết!"

"..." Gì chứ, China?

Giờ mới nhớ, đúng là hành động đi vào tiềm thức rồi. Hành động không để Nazi nhìn thấy cảnh tượng mình cào những lớp vảy trên vết thương.

Trước đây cũng có vài lần, mỗi lần hắn bắt gặp cảnh tượng đó, hắn sẽ lấy vải băng, rồi túm lấy từng bàn tay gã, quấn hết từng đầu ngón tay, kể cả móng tay cũng không lộ ra.

"Nazi, gì vậy?"

"Để ngươi bớt tật ngứa tay đấy."

"Mở ra đi."

"Không."

"Thế này thì ta chẳng làm được gì cả. Mở nó ra đi."

"Ta thấy ngươi vẫn còn cầm được cái nĩa đấy. Nếu không thích thế này, hay để ta rút hết móng tay ngươi nhé?"

"Ta hứa sẽ không cào chúng ra nữa. Mở thứ này ra đi. Ta hứa thật mà."

"Không là không."

Nah. Mặc dù có bị quấn lại thì vẫn cào vảy ra được thôi, lỡ ngứa tay rồi ai mà cưỡng được.

"Này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!" China lớn giọng.

"Thì cứ nói đi, xem như ta đang nghe." Gã thờ ơ.

"Ta vừa nói ngươi phải cho ta biết mọi thứ ngươi biết về Boss!"

Chắc là con bé kia kể rồi. Nếu không đã không bị làm phiền.

"Nếu muốn thì cũng được thôi. Bắt đầu từ đâu đây... Khoan đã, tại sao ta phải cho cậu biết vậy?"

"Cái... Cái đó..."

"Sao ta lại phải cho cậu lợi ích miễn phí, không có lợi gì với ta?"

"Chẳng phải với cô ta ngươi đã nói sao?" China khẳng định.

"Con bé đó đã hứa sẽ nướng bánh ngọt cho ta. Có qua có lại."

"Vậy ngươi muốn gì thì cứ nói đi."

"Cậu không có gì mà ta muốn. Hơn nữa, cậu thật là một đứa trẻ vô giáo dưỡng khiến người ta chán ghét. Trước khi muốn nhờ ai đó, phải tỏ ra lịch sự một chút."

Giọng điệu dạy dỗ này China nghe không lọt tai.

"Đừng có mà lên giọng với ta!"

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ