Chương 68. Những Kẻ Bất Ổn

619 94 4
                                    

Đông Lào sau khi về phòng, nó thích thú ôm ba dĩa bánh ăn dần.

Vietminh: /Suốt ngày chỉ biết ăn./

"Thế anh có muốn ăn không?"

Vietminh: /...có./

"Nhưng em không thích cho."

Vietminh: /.../ Ranh con, chờ đấy.

"Nhưng em không hiểu lắm ý Laos là gì cả. Định tính nợ cũ à?" Nó nói ra thắc mắc từ nãy giờ.

Vietminh: /Cô ta kiểm tra em thôi. Anh đoán cô ta đang thắc mắc là anh ấy có đang diễn hay không, nên mới hỏi em có nhớ không. Mục đich cuối cùng cũng không phải đáp án có hay không, mà là nhìn xem thái độ để xem em có thành thật không./

"Khoan, tại sao lại là việc nhớ? Mấy người khác đâu ai hỏi anh ấy vấn đề này?"

Vietminh: /Anh suy đoán thôi, có lẽ Laos, cô ta để ý từ lần đó, khi anh Vietnam bắt đầu thốt ra những lời không rõ ràng một cách mất kiểm soát./

"T...tôi không nhớ...không nhớ...!! Lúc đó...lúc đó...t-tôi không...không biết tại sao nữa, tôi chỉ...tôi chỉ...tôi không, không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra...B-Boss...!!!"

"Dừng lại, Vietnam!" Cảm thấy cậu không còn nghe thấy mình, y giữ chặt hai vai cậu, hét lớn -"Ta ra lệnh cho cậu, dừng lại ngay!! Không nhớ thì không nhớ, quên nó đi!!!"

Đông Lào tỏ ra trầm trồ trước suy luận rất thần kì của Vietminh. Còn Vietminh sau khi nhìn thấy biểu cảm đó: /Đã bảo em phải học cách dùng não rồi mà.../

Cốc Cốc Cốc!

"Vietnam, tớ vào được không?" Đó là giọng của Cuba.

Anh ta mở cửa đi vào, chẳng thấy ai ở trong đây, chỉ còn một dĩa bánh ăn dở và hai dĩa bánh bị ăn sạch mà thôi.

Bên ngoài cửa sổ, nó than thở: "Sao mà ảnh bám em dai vậy? Cầm tinh con đỉa à!?"

Dứt lời, nó buông tay ra khỏi thanh chắn cửa sổ: "A lê hấp!" Rồi nhảy thẳng xuống đất.

Vậy mà sau đó, nó đã bị người phía dưới bắt trọn.

"Giải thích." Phóng chất vấn.

"Thì  em..."

"Có nhất thiết phải nhảy từ cửa sổ không?"

Vietminh: /Này thì trẻ trâu./

"Em...em...dạ thì nó..."

"Em phải cẩn thận chứ! Lỡ làm rách vết thương thì sao? Sao cái tật thích bay nhảy không chịu bỏ vậy? Đến bao giờ em mới chịu lớn vậy!" Phóng quở trách, nhưng là lới quở nhẹ nhàng, mang theo sự quan tâm ân cần của anh ta.

Anh vừa định đặt nó xuống thì nó vươn tay vòng qua cổ anh rồi ôm chặt: "Hông thích bỏ. Dù sao anh cũng sẽ bắt được em mà!"

Vietminh chết lặng, làm ra ánh mắt khinh bỉ.

Đông Lào: /Gì? Chứ không phải bình thường ảnh cũng hay làn nũng thế này với anh hai à?/

Vietminh: /Ừ thì cũng... đúng./

"Sao em lại chạy khỏi Cuba?"

"..."

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now