Chương 159. Thực & Mộng

238 44 8
                                    

Gã vô cảm nhìn người vừa phun thẳng cà phê vào mặt mình, đưa tay áo lên lau sơ sài, trong khi y vẫn còn giữ nguyên sự kinh ngạc đó.

"Đúng là hơi ngượng miệng, nhưng ta sẽ quen thôi. Ta có thể nói được mà."

"Không, ta hỏi ai dạy ngươi nói thế!!"

"Là Cuba."

Ussr thở dài. Y tiến gần, một tay chạm tới giữ lấy cằm gã, rồi dùng tay áo lau nhẹ gương mặt ấy của gã.

"Vừa rồi, ta bất ngờ quá nên chỉ lỡ... Ta xin lỗi. Nhưng ngươi không cần nghe theo mấy lời đó của Cuba."

Cảm giác cằm bị giữ lấy làm gã thoáng rùng mình, giống như việc này đã từng xảy ra vậy. Có gì đó thúc đẩy gã chạy đi, nhưng cơ thể lại chẳng nhúc nhích được.

Sau khi y lau sạch gương mặt gã, gã bất giác đưa tay lên mắt phải, dường như một cơn đau nhói và cảm giác rỗng tuếch đang ở ngay đây.

Gã trở lại hiện thực, đáp lời: "Nhưng..."

"Nhưng nhị cái gì? Tại sao ngươi lại nghe theo yêu cầu nhảm nhí đó của Cuba?"

"Nhưng ngươi bảo ta phải nghe lời Cuba mà?"

"..." Hình như y có nói thế thật.

"Tuy hơi ngượng miệng, nhưng ta sẽ làm được mà."

"Ta nghe ngượng tai! Nghĩ đến việc kẻ mang gương mặt thượng đẳng của hắn mà hạ mình dùng kính ngữ với ta—"

Ussr giật mình nhận ra bản thân vừa nói một câu có phần khó nghe đối với gã, lập tức dừng lại.

"Ngươi bảo ta nghe Cuba, sau khi ta nghe theo cậu ta, ngươi bảo ta đừng làm vậy. Ngươi thật kì lạ."

"Xem kẻ kì lạ nhất ở đây đang nói kìa."

Cuba dĩ nhiên đã yêu cầu gã dùng kính ngữ với y. China trước đây tức giận cũng chỉ vì chuyện này. Third Reich biết thừa Ussr sẽ không bao giờ làm loại chuyện như là quăng gã trở về vòng tay của hắn, thế nhưng không hiểu tại sao gã dạo gần đây lại lo sợ vu vơ. Một linh cảm nào đó mách bảo gã sẽ nhanh chóng phải gặp lại hắn.

Nếu gã cứ nghe lời bọn họ, không làm mất lòng y, gã có thể ở đây lâu hơn một chút.

Dường như, đã có một câu nói cứ lướt qua đầu gã mỗi lần y ở đây. Một câu nói rất đặc biệt nhưng gã không thể nhớ nó là gì. Mỗi lần y chạm vào gã, câu nói đó, chất giọng in hằn trong tâm trí, nó lại càng hiện hữu rõ ràng hơn.

Đã vậy, lúc nãy, cảm giác tròng mắt phải trống rỗng đó là sao?

Third Reich đưa tay dụi mắt, rồi chầm chậm nhắm mắt lại.

Thế rồi khi mở mắt ra, xung quanh...

"Ussr?"

"Hửm?"

"Tối quá. Ta không thấy gì cả. Ngươi tắt đèn sao?"

Y kinh ngạc khi nghe câu đó, lập tức nhìn về phía gã. Đôi mắt của gã trở nên tối tăm vô hồn, con ngươi không còn chuyển động. Gã đờ người, nhìn thẳng vào hướng mà gã nghĩ đó là vị trí của y.

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã ĐếnWhere stories live. Discover now