Chương 15: Tường cung điện

385 32 3
                                    


Edit: Ji

[Nghĩ rằng hắn có thể "dang cánh" bay qua]

—–o0o—–

Nhưng bữa cơm này định sẵn là ăn chẳng yên nổi.

Vương Điền vừa mặc xong áo lót, âm thanh sắc bén xé gió mà tới, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Lương Diệp đẩy ngã xuống đất.

Mũi tên dài được ghim vào cây cột, xung quanh nứt ra như mạng nhện.

Y còn chưa lấy lại nhịp thở, tiếng xé gió từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Lương Diệp nhanh tay lấy trường bào bên cạnh chùm lên đầu y, đẩy y ra phía sau: "Ôm chặt trẫm!"

Vương Điền gắt gao nắm chặt đai lưng, lúc đầu muốn hất trường bào ra, nhưng kéo xuống một nửa, chợt nhận ra nếu để đối phương phát hiện có hai vị hoàng đế giống hệt nhau, thì còn tồi tệ hơn cả việc ám sát, bèn quay người quấn chặt đầu, chỉ lộ ra đôi mắt để nhìn đường.

Lương Diệp rút từ bên hông một thanh nhuyễn kiếm (1), vừa vặn chặn lại được những mũi tên sắc bén đáng sợ, dẫn theo Vương Điền một đường trở lại nội điện.

(1) Kiếm mềm, thanh kiếm có thể uốn cong, lưỡi kiếm mỏng, xuất xứ từ Ấn Độ, dễ dàng dấu trong người, người sử dụng cần linh hoạt về góc độ tấn công, tốc độ, sức mạnh và khoảng cách, vì vậy nó có yêu cầu cực cao đối với người sử dụng. Người bình thường khó có thể sử dụng thuần thục, nếu không may mắn sẽ làm tổn thương chính mình hoặc đồng đội.

Tiếng gạch ngói vỡ vụn từ nóc nội điện truyền tới, một mũi tên dài rực lửa từ trên trời rơi xuống, Lương Diệp một chân đá chiếc thùng nặng nề che ở trước người, đẩy Vương Điền tới phía sau thùng, đưa cho y hai thanh tụ tiễn (2) "Đứng yên đây!"

(2) Tên khác là ám tiễn, là mũi tên dấu trong tay áo chuyên để bắn lén.

Vương Điền vội vàng nhận lấy, liền thấy Lương Diệp bay lên, ánh sáng nhuyễn kiếm lạnh lẽo, máu tươi không ngừng phun trên giấy dán cửa sổ, trong nội điện mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc.

Nóc của nội điện bị phá vỡ, vô số người mặc đồ đen ngã xuống, Vương Điền nắm chặt tụ tiễn trong tay, bắn trúng trán của sát thủ gần nhất, hỗn độn máu đỏ và não trắng bắn tung tóe trên mặt y, mùi tanh trong không khí bao phủ hoàn toàn xoang mũi, dạ dày y một trận quay cuồng.

"Chủ tử!" Giọng nói của Sung Hằng càng ngày càng gần.

Bàn tay cầm chặt tụ tiễn của Vương Điền khẽ run lên, nhưng đầu óc lại bình tĩnh lạ thường, y gần như sử dụng tốc độ phản ứng nhanh nhất trong đời, mười tám mũi tên tẩm độc từ tụ tiễn không một mũi tên nào bắn trượt, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám lại gần y.

Trường đao (3) dài muốn đâm thẳng vào giữa lông mày của y, thanh nhuyễn kiếm mềm mại bay ra trong không trung, hất trường đao lệch sang một bên, ngay sau đó Vương Điền bị kéo lên từ phía sau thùng lớn, chỉ nghe " Bùm" một tiếng, khói dày bao trùm xung quanh.

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now