Chương 23: Bữa tối

331 32 1
                                    

Edit: Ji

[Ai cho phép ngươi chạm vào trẫm?]

—–o0o—–


Vương Điền phê xong tấu chương đã là đêm khuya: "Giờ nào rồi?"

"Hồi bẩm Bệ hạ, giờ Tý, nhưng ngày mai Bệ hạ sẽ được nghỉ ngơi." Vân Phúc nhắc nhở: "Bệ hạ hôm nay vẫn ở Thiên điện bên cạnh thư phòng sao?"

Vương Điền nhớ tới lời trước đó của Lương Diệp, suy nghĩ một chút nói: "Trẫm tới tẩm cung."

Y không muốn gặp Lương Diệp, nhưng y nhớ buổi trưa Lương Diệp muốn y về tẩm cung ăn bữa tối, mặc dù Lương Diệp không xem nhiều tấu chương, nhưng ít nhiều cũng đã xem, mặc dù rất khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý... muộn thế này có lẽ hắn đã ngủ rồi...

Vương Điền đứng ở ngoài cửa tẩm cung, bước chân dừng lại: "Được rồi, trở về thư phòng đi."

Vân Phúc nghi hoặc nhìn y: "Bệ hạ?"

Vương Điền cau mày, nhìn cỏ dại mọc trong phiến đá, tâm trạng hiếm khi hoảng loạn, thậm chí có chút buồn bực tại sao mình lại tới đây.

Y còn chưa kịp quay người, cửa đã bị người bên trong mở ra, lộ ra một khuôn mặt lạnh như sương: "Bệ hạ."

Vân Phúc, Sung Hằng cùng những người khác đều ở bên ngoài tẩm cung, Vương Điền tiến vào đã ngửi thấy mùi thơm của rượu.

Lương Diệp uể oải dựa vào trên giường, lắc lắc vò rượu trong tay, bất mãn nói: "Trẫm đợi ngươi ba canh giờ."

Vương Điền hiếm khi thấy áy náy: "Tấu chương quá nhiều..."

Lương Diệp cười như không cười nhìn y chằm chằm, Vương Điền thở dài, đi tới ngồi đối diện hắn, liếc nhìn đồ ăn còn ấm trên bàn, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Lương Diệp nhấp một ngụm rượu cười nói: "Trẫm còn tưởng ngươi sẽ không đến."

Vương Điền cúi đầu ăn cơm không nói lời nào, y phê tấu chương kéo dài đến nửa đêm, ngay từ đầu y không có ý định cùng Lương Diệp ăn tối, nhưng cuối cùng, ma xui quỷ khiến mà đến tận cửa, cũng chỉ để ăn một bữa cơm.

Có gì đó không đúng.

Nhưng khi nhìn thấy Lương Diệp ngồi canh giữ một bàn đồ ăn chờ mình, trong lòng y không khỏi kinh ngạc, tựa như... y biết Lương Diệp sẽ đợi mình.

Không hiểu nổi.

Vương Điền húp một ngụm cháo ấm áp, ​​Lương Diệp rót cho y một ly rượu đẩy qua, cũng không nhất định là để y uống, sau đó hắn cầm đũa lên ăn.

Khẩu vị cùng sở thích của hai người giống nhau đến kinh ngạc, ngay cả động tác cầm đũa cũng gần giống nhau, càng tà đạo hơn nữa hầu như lần nào họ cũng đều gắp cùng một món ăn.

Vương Điền đặt đũa xuống, nhấp một ngụm rượu.

Lương Diệp gắp một hạt đậu nành ném vào miệng, cau mày nói: "Trẫm không thích ăn đậu nành."

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now