Chương 51: Không biết xấu hổ

369 27 0
                                    

Edit: Ji

[Trẫm bận chuyện của trẫm]

—–o0o—–


Lương Diệp lau mặt, ánh mắt giống như mang theo dao nhìn y, nhưng cũng chẳng chút nào nào uy hiếp, tất cả đều thể hiện sự không vui.

Vương Điền hạ giọng nói: "Nơi này là Ngự Thư Phòng, ngươi có thể suy nghĩ đứng đắn hay không?"

Lương Diệp lau mặt: "Trẫm chỉ muốn ở chỗ này, trên bàn."

Tốt đấy, hắn thậm chí còn nói rõ cả vị trí.

"Sau này ngươi ít xem mấy quyển sách vớ vẩn linh tinh đi." Vương Điền tức giận đến mức bật cười: "Còn là bàn nữa cơ đấy, sao ngươi không nghĩ đến màn trời chiếu đất luôn đi!"

"Cũng hay đấy." Lương Diệp cảm thấy đây là một ý kiến ​​hay: "Trẫm trồng một cây quýt ở bên cạnh tường Ngự Hoa Viên, hoặc đến Toái Tuyết Viên cũng không tồi, ngươi nằm trên bụi hoa —"

"Dừng." Vương Điền thấy lời nói của hắn ngày càng lỗ mãng, vội vàng ra hiệu cho hắn câm miệng.

"Gọi tên trẫm." Lương Diệp vẻ mặt vô tội mà bổ sung câu nói phía sau.

Vương Điền chỉ vào đống tấu chương trước mặt nói: "Hôm nay chỉ xem tấu chương, đừng nghĩ đến chuyện khác."

Lương Diệp thất vọng thở dài, nhưng thật ra cũng không ép buộc, phỏng chừng là biết Vương Điền ăn mềm không ăn cứng, nếu khiến y tức giận, hắn lại phải mất công dỗ dành y.

Thật khó chiều.

Ánh mắt bất đắc dĩ cùng cưng chiều của Lương Diệp nhìn y khiến da đầu Vương Điền cảm thấy tê dại, y hắng giọng: "Mau phê xong đống tấu chương này rồi đi ăn cơm."

Tốc độ phê của Lương Diệp cũng không tính quá chậm, vừa vặn đến trưa hoàn thành nhiệm vụ Vương Điền giao, nhão dính bám lấy y, móng vuốt của hắn không thành thật cố gắng cởi đai lưng y, Vương Điền cũng chẳng thèm ngước mắt lên, túm được chính xác tay của hắn, không nhanh không chậm xem xong đống tấu chương mới ngẩng đầu lên.

"Làm tốt lắm, Bệ hạ." Vương Điền kéo hắn từ trên ghế đứng lên: "Ăn cơm."

Lương Diệp không vui chọc chọc vào eo y, ra khỏi cửa Vương Điền liền buông tay hắn ra, Vân Phúc cùng Dục Anh đứng cạnh cửa cung kính hành lễ, Vân Phúc đi tới nói: "Bệ hạ, cơm trưa đã sẵn sàng. "

Lương Diệp nắm chặt hai tay trống không, bước nhanh sóng vai cùng Vương Điền, ỷ vào hai người tay áo rộng, thực sự không biết xấu hổ mà nắm chặt tay Vương Điền.

Vương Điền cảnh cáo mà nhìn hắn một cái, thằnh ranh này vẻ mặt sung sướng gãi gãi lòng bàn tay, bên cạnh hai người Vân Phúc cùng Dục Anh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim giả vờ không thấy.

Vì vậy, Vương Điền một lần nữa kiên quyết phản đối ý tưởng tình yêu nơi công sở, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương, hiệu quả công việc cao mới là lạ, nhắm vào đúng nhân viên như Lương Diệp ... ài, sếp.

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now