Chương 184: Không phận

44 2 0
                                    

Edit: Ji

—–o0o—–

Cơn đau dữ dội truyền từ trái tim đến tứ chi và xương cốt, Vương Điền ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Lương Diệp, y muốn đứng lên nói với Lương Diệp rằng không sao, nhưng toàn bộ sức lực trong cơ thể y dường như bị rút cạn, trong chốc lát, cảm giác không trọng lượng, ngột ngạt bao trùm lấy y.

Hết thảy âm thanh xung quanh dường như chậm lại, y nhìn Lương Diệp vươn tay về phía mình, thấy ánh nắng vàng nhạt sau đám mây, cuối cùng ngửi thấy hương hoa hải đường nồng đậm trên người mình, như thể đã bị năm tháng nén lại, hương thơm đắng chát khiến y theo bản năng cực kỳ kháng cự.

"Vương Điền!!" Tiếng gầm của Lương Diệp phá vỡ sự tĩnh lặng kéo dài, lọt vào tai y.

Đôi mắt đen của Vương Điền không tự nhiên mà run rẩy mấy lần, y nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe cùng sắc mặt hoảng sợ của Lương Diệp.

"Không sao đâu..." Y mấp máy môi, nhếch khóe môi muốn cười với Lương Diệp, trong miệng tràn ra một chút máu tanh ngọt, y chưa bao giờ biết rằng một người có thể phun ra nhiều máu như vậy, tay và chân đều cảm thấy lạnh cóng khiến y cử động vô cùng khó khăn.

Lương Diệp ôm y toàn thân đều run rẩy, rõ ràng hắn đã giết nhiều người như vậy, mấy lần mạng sống như mành chỉ treo chuông hắn cũng chưa từng sợ hãi thế này, nhưng hiện tại hắn ôm Vương Điền, nhìn mũi tên dài chưa rời khỏi trái tim Vương Điền, muốn dùng tay chạm vào nhưng không dám: "Không sao, sẽ không sao đâu, trẫm... ta..."

Vương Điền nhếch khoé miệng cười với hắn nói: "...Thật chẳng có tiền đồ."

Lương Diệp chân tay luống cuống ôm lấy y, run rẩy thở gấp, lo lắng nhìn đám người tràn ngập trong Toái Tuyết Viên, hét lên: "Thái y đâu! Thái y! Lý Bộ —— đưa Lý Bộ đến đây cho trẫm! Thái y ——"

Vương Điền khó nhọc giơ tay lên, giữa không trung nắm lấy bàn tay lạnh cứng của hắn, há miệng muốn nói, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể dùng sức bóp chặt lòng bàn tay hắn.

Lương Diệp cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn y, những giọt nước mắt ở hốc mắt không thể rơi, hắn kêu tên y: "Vương Điền, Vương Điền, Lý Bộ sẽ sớm tới đây thôi. Đừng sợ, trẫm sẽ không để ngươi chết, Vương Điền."

Vương Điền nhắm mắt lại, cố gắng mở ra lần nữa, nhếch môi cười với hắn: "...Được."

Lương Diệp siết chặt bàn tay lạnh ngắt của y, cuối cùng cũng nhớ tới sự tồn tại của Nhạc Cảnh Minh, trong mắt hắn đột nhiên mang theo hy vọng, ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Cảnh Minh: "Sư phụ! Sư phụ, mau đến cứu y! Sư phụ! Sư phụ!"

Tiêu Xuân Hoà không đành lòng quay mặt đi.

Nhạc Cảnh Minh đi tới, nửa quỳ xuống bên cạnh Vương Điền, cầm cổ tay y lên, Vương Điền chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp truyền khắp cơ thể, cảm giác ngạt thở giảm đi phân nửa, nhưng y vẫn không thể kiềm chế mà phun ra một ngụm máu lớn.

Nhạc Cảnh Minh cả người đầy vết thương, gã nắm lấy cổ tay Vương Điền, máu đen từ thất khiếu chậm rãi chảy ra, Vương Điền lắc đầu với gã, muốn rút cổ tay ra, nhưng Nhạc Cảnh Minh lại không có ý định buông ra. Tiêu Xuân Hoà nhìn không nổi nữa, liền đi tới kéo Nhạc Cảnh Minh ra, phong ấn mấy huyệt đạo lớn của Vương Điền, trầm giọng nói: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi."

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now