Chương 134: Thoải mái

56 7 1
                                    


Edit: Ji

[Không nỡ tháo xuống]

—–o0o—–


Mặc dù nghe có vẻ rất khiêu khích nhưng tốt xấu gì vẫn là một lời xin lỗi nghiêm túc.

"Không sao." Vương Điền hơi dùng sức, ôm chặt người vào lòng, giọng nói dịu dàng: "Ta tha thứ cho ngươi."

Lương Diệp có lẽ cảm thấy mất mặt, ôm lấy y không nói một lời, lưng hắn có chút cứng ngắc, Vương Điền ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt đen xì của hắn rồi mỉm cười, sau đó ôm mặt hắn nhẹ nhàng hôn một cái: "Xin lỗi, đánh có đau không?"

"Không đau." Lương Diệp cau mày, liếm liếm khóe miệng: "Chỗ này hôn lần nữa đi."

Vương Điền rất hào phóng lại hôn lên khóe miệng hắn.

Rất nhẹ, nhưng cũng rất dịu dàng, vô cùng thoải mái.

Lương Diệp nhướng mày, giọng nói dần dần trở nên nũng nịu: "Mũi nữa."

Vì thế Vương Điền kiên nhẫn hôn mũi hắn, lại chủ động hôn lên mắt hắn, giọng nói của Lương Diệp càng thêm nũng nịu, nắm lấy đai lưng của hắn ra hiệu cho Vương Điền: "Phía dưới nữa."

"..." Vương Điền trầm mặc hai giây, vươn tay cầm cái chặn giấy trên bàn lên, âm trầm hỏi: "Ở đâu?"

Lương Diệp tiếc nuối, hầu kết lăn qua lăn lại, xoay người liền chạy.

"Lương Tử Dục, ngươi có liêm sỉ một chút đi!" Vương Điền vừa tức vừa buồn cười, y nhìn người rời khỏi lều như một cơn gió, ước lượng trong tay cái chặn giấy nặng trĩu rồi ném trở lại bàn.

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, mới đi ra ngoài tìm người.

Chính thức xin lỗi người khác sẽ luôn có chút xấu hổ, Vương Điên còn nhớ lúc nhỏ khi làm sai chuyện gì, sau khi xin lỗi xong y sẽ trốn dưới tầng hầm không chịu ra ngoài, lúc cha y tìm thấy y vừa vui mừng vừa lúng túng...

Giống hệt vẻ mặt của Lương Diệp hiện giờ.

Lương Diệp đang cho con ngựa xấu xí của mình ăn, thấy y mắt sáng rực lên, lại như không có chuyện gì rời ánh mắt đi, rồi lại tức giận xoa đầu ngựa, con ngựa đốm hoa bị hắn làm phiền khó chịu đạp hai chân, trong mũi phát ra tiếng phì phì tức giận.

Vương Điền nhìn con ngựa xấu xí liền nghĩ đến con hãn huyết bảo mã mình mua của Quyền Ninh, nó đẹp đẽ lại thân thiện, nhưng lại chết thảm trong tay Lương Diệp.

"Đẹp không?" Lương Diệp đưa cho y một nắm cỏ.

Vương Điền đưa cỏ lên miệng ngựa cho nó nhai, nhìn bộ lông lốm đốm chỗ hồng chỗ trắng của nó, lông bờm nhìn rất khó tả và đôi mắt cực kỳ không đối xứng trên mặt ngựa, lương tâm của y quặn thắt: "... Ừm."

"Ngươi thích thì cho ngươi", Lương Diệp rất hào phóng nói.

"Không cần, ta bình thường cũng không dùng đến, ngươi đánh giặc cần phải có ngựa, thay con ngựa khác sẽ không thoải mái" Vương Điền lịch sự từ chối.

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ