Chương 57: Tự tin

283 23 6
                                    

Edit: Ji

[Trẫm thấy không phiền]

—–o0o—–


Khi Lương Diệp thật sự cười lên nhìn rất đẹp, giống như trận tuyết cuối mùa đông rơi xuống, khiến người ta cảm giác lạnh lẽo lại yên bình.

Vương Điền cụp mắt xuống, ánh mắt lang thang không có mục tiêu trong hai giây, cuối cùng dừng lại lần nữa trên mặt Lương Diệp, nhưng nụ cười chỉ là giây lát lướt qua, khiến y có chút tiếc nuối.

Lương Diệp không rõ ý tứ nhìn chằm chằm y hồi lâu: "Muộn rồi."

Vương Điền cười cười, cũng không kinh ngạc, ngồi thẳng người thở dài: "Trở về đi, còn chưa ăn tối".

Y nói liền bước đi không chút do dự, nhưng khi đi qua Lương Diệp, liền bị chặn lại, ép sát vào cây cột, nhưng lần này cánh tay của Lương Diệp đặt trên lưng y, lòng bàn tay của hắn còn cẩn thận che sau gáy, nhìn ra được nếu hắn làm người đau nhất định sẽ bị ăn chửi.

Sự ngang ngược lại cẩn thận này khiến Vương Điền có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng cảm thấy rất hưởng thụ, y thả lỏng dựa vào cánh tay Lương Diệp, tâm tình vui vẻ mà nhìn hắn.

Lương Diệp cẩn thận dùng ánh mắt dò xét nhìn y, thấy Vương Điền không có ý từ chối, liền chậm rãi đến gần, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào khóe môi y.

Chóp mũi hơi lạnh.

Vương Điện duỗi tay ôm lấy cổ hắn, chậm rãi hôn lên lông mày và mắt hắn, hơi thở của hai người quyện vào nhau, bóng người dưới ánh trăng thân mật dường như không thể tách rời, ống tay áo rộng còn không phân biệt được là của ai, Lương Diệp có thể ở nơi xa lạ này bắt chước y, vươn tay nắm lấy cằm y, khiến y muốn trốn cũng không được, sau đó nhẹ nhàng hôn y.

Vương Điền trước đây luôn thích hành động vừa dịu dàng lại có chút ngang ngược này, nhưng khi hành động này dùng trên chính người mình, lại cảm thấy có chút kỳ lạ không thể cưỡng lại.

Lương Diệp hôn rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc mà học y, Vương Điền nhịn không được muốn trêu chọc hắn, làm hắn khó chịu đến mức muốn giơ móng vuốt, y lại chậm rãi an ủi hắn, còn dồn dập thở dốc cười với hắn: " Vì sao Bệ hạ... keo kiệt như vậy?"

Lương Diệp bất mãn cắn cắn môi y, nâng đầu gối lên chạm nhẹ vào người y một chút, Vương Điền hiểu ra ngay nhưng vẫn không khỏi choáng váng: "Không được."

Màn trời chiếu đất, còn ra thể thống gì.

"Trẫm muốn." Lương Diệp như có như không hôn lên cổ y, nắm lấy tay y dấu trong bóng đêm.

Vương Điền hầu kết khẽ động, thầm nghĩ không thể cứ thế mà làm chuyện hoang đường, hơn nữa bọn họ đến Toái Tuyết Viên để bàn chuyện quan trọng, sao có thể như vậy —— Lương Diệp nhỏ giọng gọi tên y: "Vương Điền, Vương Điền."

Vương Điền sửng sốt.

Cuối cùng y cũng thật sự hiểu được thế nào là mù quáng vì dục vọng, cũng thấm thía vì sao từ xưa đến nay có rất nhiều Hoàng đế đắm chìm trong hậu cung, bỏ bê triều chính.

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now