Chương 33: Bát canh

276 31 2
                                    

Edit: Ji

[Đừng giận nữa]

—–o0o—–


Vương Điền sắc mặt như thường, khẽ mỉm cười đứng ở nơi đó, tựa hồ tại một khắc nào đó, y thu lại hết thảy sắc bén cùng kiêu ngạo, cúi đầu khom lưng xưng thần.

Nhưng lại có chỗ nào đó không giống.

Lương Diệp cau mày, bắt chước giọng điệu trước đó của y: "Ngươi có bệnh sao?"

Vương Điền nhìn hắn, nụ cười không thay đổi, khách khí nói: "Bệ hạ, nếu thảo dân có chỗ nào đắc tội Bệ hạ, mong Bệ hạ hiểu cho sự ngu dốt của thần, không cần cùng thần so đo".

Lương Diệp giơ tay nắm lấy tóc y, không hiểu lắm: "Có phải vừa rồi ngã hỏng đầu rồi không?"

"Bệ hạ nói hỏng thì chính là hỏng." Vương Điền cung kính nói.

Lương Diệp nghẹn một chút, chưa từ bỏ ý định bóp chặt gương mặt y, không vui nói: "Ngươi nói chuyện tử tế với trẫm."

"Vâng." Vương Điền nghiêng đầu, chậm rãi mà kiên định lui về phía sau, tránh tay của hắn, yên lặng đứng sang một bên trầm mặc không nói lời nào.

"Ngươi. . . " Lương Diệp hiếm khi cảm thấy không có biện pháp với y: "Trẫm vừa rồi không phải cố ý."

"Đó là đương nhiên." Vương Điền cười gật đầu.

"Vậy thì nói chuyện tử tế đi." Lương Diệp vươn tay nắm chặt cổ tay y.

Vương Điền không trốn, cũng không có sức trốn, chỉ là đáp: "Vâng."

Lương Diệp nhìn chằm chằm y hồi lâu, trên mặt hiện lên một nụ cười nham hiểm: "Trẫm hiểu rồi, hiện tại là ngươi đang giận trẫm, cổ trùng cũng chỉ đau đớn chút, ngươi cũng quá yếu ớt đi".

"Bệ hạ nói đúng." Vương Điền gật đầu tán thành: "Ta về sau nhất định sẽ tăng cường sức khoẻ, để Bệ hạ chơi cùng cổ trùng càng vui vẻ".

Nụ cười trên mặt Lương Diệp hơi nhạt đi: "Ý trẫm không phải vậy."

"Thần ngu muội không biết gì, hiểu sai ý Bệ hạ." Vương Điền mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt chẳng có cười chút nào.

"Vương Điền." Lương Diệp trầm giọng, cảnh cáo nhìn y.

Cổ trùng vừa mới bình ổn lại đau nhức, Vương Điền thẳng lưng đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là mỉm cười, giọng nói khẽ run: "Bệ hạ, thảo dân ở đây."

"Đừng làm trẫm tức giận." Lương Diệp tiến lên một bước, thân mật ôm y vào ngực, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ cằm y lấy lòng, bất mãn cùng với ấm ức nói: "Ngươi nói chuyện tử tế với trẫm".

Vương Điền yếu ớt đẩy hắn: "Vâng, Bệ hạ."

"Ngươi gọi trẫm là Lương Diệp." Lương Diệp gắt gao bóp eo y, hận không thể bóp nát.

"Bệ hạ, lúc trước thần đi quá giới hạn không biết lễ nghĩa." Vương Điền đau đến mức ý thức mơ hồ, nhưng khóe miệng vui vẻ nhếch lên: "Bệ hạ chính là vua của một nước, làm sao thần có thể gọi thẳng tên huý của người?".

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now