Chương 182: Bắt ba ba

37 2 0
                                    

Edit: Ji

[Đưa Vương Điền của trẫm đi]

—–o0o—–

Tấm bảng của Toái Tuyết Viên trong mưa đỏ như máu, y bước qua cổng, ngay lập tức được ôm vào lòng.

Nhạc Cảnh Minh bị đánh một chưởng vào ngực, từ tường cung điện ngã xuống, bay xa mấy chục trượng, Tiêu Xuân Hoà dựa lưng vào gã, nhưng bản thân lại nôn ra một ngụm máu, từ cơ thể nhỏ xuống những bông hoa hải đường trong mưa.

Văn Hạc Thâm đứng ở trên tường cúi đầu nhìn bọn họ: "Ngay cả con kiến ​​cũng dám ngăn cản ta."

Nhạc Cảnh Minh cầm kiếm trong tay đứng dậy: "Thay đổi số Trời, Thiên Đạo không thể dung tha".

Văn Hạc Thâm trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, quét ống tay áo dài, hàng trăm mũi tên xương từ trong tay áo bay ra, cho dù Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuần Hoà phản ứng cực nhanh, cũng khó tránh khỏi bị mũi tên xương bắn trúng, máu tươi ướt sũng áo bào, nặng nề quỳ trên mặt đất.

"Đỡ phải đứng trước mặt ta nữa, đạo sĩ thối tha!" Văn Hạc Thâm trường kiếm xuyên qua màn mưa, mắt thấy chuẩn bị lấy mạng hai người, nháy mắt trường kiếm bị sợi tơ bạc thon dài quấn lấy, sức lực cực lớn khiến hướng của mũi kiếm xoay mạnh, lá liễu đao mỏng như cánh ve phát ra tiếng leng keng giòn tan trong mưa.

Dưới đình, thiếu niên mặc long bào hơi nhướng mày, vẻ mặt chán ghét nhìn Văn Hạc Thâm: "Thứ xấu xí này từ đâu đến?"

Vẻ mặt của Văn Hạc Thâm đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy hắn: "Tiên cốt nằm trong cơ thể ngươi!"

"Cái gì tiên cốt, nói nhảm vừa thôi." Lương Diệp trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn: "Nào tới đi, để trẫm xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!"

Văn Hạc Thâm năm ngón tay tạo thành trảo, lao thẳng tới cổ Lương Diệp.

——

Sở Canh và Lưu Tân Bạch đẩy Thôi Kỳ chạy như điên trong mưa lớn, Sở Canh lớn tiếng nói: "Sao ta cảm thấy chúng ta lại đi quay lại đường cũ nữa!?"

"Ta cũng nghĩ như vậy!" Lưu Tân Bạch cúi đầu nhìn Thôi Kỳ: "Thôi đại nhân, ngươi có biết đường không?!"

Thôi Kỳ ngồi trên xe lăn chậm rãi ngước mắt lên nói: "Đây là lần thứ ba ngươi đi qua cửa sau của Toái Tuyết Viên."

Nhưng mà không kịp để Sở Canh và Lưu Tân Bạch kịp kinh ngạc, họ đã đụng phải Thôi Vận, Yến Trạch và những người khác cũng đang loanh quanh tìm đường, trong chốc lát, các quan viên chạy ra khỏi cung lại tụ tập lại với nhau, mắt to trừng mắt nhỏ trong mưa.

"Có lẽ là thủ đoạn tà đạo của tên yêu quái kia." Yến Trạch ở trong đám người khá bình tĩnh: "Chúng ta liên tục đi qua Toái Tuyết Viên, không bằng đi vào xem một chút."

Tất cả quan viên đều gật đầu đồng ý.

Tuân Dương lặng lẽ lùi về phía sau, lui vào một góc ngăn cách tầm mắt của mọi người, cố gắng tìm cách rời đi, không ngờ lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng ở đầu tường, hoảng sợ mà ngã trên mặt đất: "Ngươi là ai? !?"

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now