Chương 130: Lợi hại

48 4 0
                                    


Edit: Ji

[Trẫm cũng cảm thấy mình thật lợi hại]

—–o0o—–


Khi tuyết tan cây cối bắt đầu đâm chồi, mùa đông khó chịu cuối cùng cũng có dấu hiệu kết thúc.

Đoàn xe vận chuyển lương thực dài vô tận nhìn không thấy điểm cuối, quân lính được huấn luyện bài bản đang chất vũ khí đã được rèn tốt lên xe thành từng bó, khung cảnh vô cùng tấp nập.

"Bệ hạ đã cùng Ngu Phá Lỗ ở quận Ninh Minh giằng co hơn một tháng. Lần này lương thảo và vũ khí đến chắc chắn sẽ phá vỡ cục diện bế tắc." Thôi Kỳ ngồi trên xe lăn nhìn về phía Vương Điền ngày càng trầm ổn: "Hiện tại Đại Đô đã yên ổn, cải cách hệ thống quan lại bắt đầu có kết quả, nhưng trong tối ngoài sáng vẫn còn rất nhiều người đang tính kế chúng ta, ngươi lúc này rời đi, thật sự không ổn."

"Thế gia nửa khắc cũng không dám động đậy." Vết thương tuy đã lành nhưng chất độc còn sót lại không dễ gì loại bỏ, vào những ngày nhiều mây, cánh tay trái của y đau nhức, Vương Điền cử động cánh tay: "Lúc này rời đi, bọn họ cũng không biết ta muốn làm cái gì, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa, ở Đại Đô có Thập Lục huynh, ta có thể yên tâm rời đi."

Thôi Kỳ nghe cái xưng hô Thập Lục huynh này liền đau đầu, tuy nhiên Vương Điền lại rất nhiệt tình, thật sự muốn đánh, gã không thể làm gì nên chỉ có thể phớt lờ, giả vờ như không nghe thấy.

Tâm trạng u ám hơn hai tháng của Vương Điền cuối cùng cũng có dấu hiệu sáng sủa hơn, y quay đầu nhìn về phía cổng thành rộng lớn: "Đại Đô tuy tốt, nhưng ở lâu ngày lại khiến người ta cảm thấy khó thở. Ta đi ra ngoài để thanh lọc tâm hồn, mọi việc đều nhờ Thập Lục huynh giúp đỡ".

Thôi Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn y một cái, nói: "Bệ hạ sẽ không yên tâm."

"Hắn yên tâm hay không không quan trọng, nếu ngươi làm phản, cũng chỉ có thể đẩy A Hoàn lên làm Hoàng đế. Ta tiện thể mang theo em trai ngươi đi mà thôi." Vương Điền hài lòng với giả thuyết của mình, vỗ vỗ vào chỗ tựa lưng của xe lăn: "Đây chẳng phải là trận chiến mà ngươi thích đánh thế nào thì đánh sao, ta cũng có thể quyên góp chút bạc thuế ruộng để thể hiện sự ủng hộ của mình."

Thôi Kỳ sắc mặt tối sầm, rõ ràng là muốn chửi người, rốt cuộc gã bị Vương Điền trói lên "thuyền tặc" của bọn họ, gã muốn cự tuyệt, nhưng Lương Hoàn sẽ là Hoàng đế, tuy rằng gã không có suy nghĩ này, nhưng bị Vương Điền cùng Lương Diệp tính kế chặt chẽ, trong lòng gã không tránh khỏi uất nghẹn.

Thật sự muốn đứng dậy đá người.

Vương Điền có lúc còn khó chịu hơn cả Lương Diệp, y thản nhiên kéo cổ áo choàng của Thôi Kỳ, đùa giỡn: "Nếu ngươi mưu phản, ta sẽ giúp ngươi."

"Cũng không còn sớm nữa, Vương gia, tốt nhất nên khởi hành đi." Thôi Kỳ đẩy xe lăn lùi lại, chắp tay hành lễ với y.

Vương Điền thở dài, đứng thẳng lên, chắp tay nghiêm túc nói: "Đại Đô đều nhờ cậy huynh trưởng."

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang