Chương 148: Chân thật

45 4 0
                                    


Edit: Ji

[Cũng không còn tâm tư tính kế trẫm]

—–o0o—–


Cảm giác ngột ngạt ập đến, Vương Điền đầu đau như búa bổ mở mắt ra, sức nóng từ ngọn lửa khiến bắp chân bị thương của y đau nhức, y không biết khi nào mình lại ngủ thiếp đi.

Ngay sau đó là tiếng ho khan khiến cả người y chấn động.

Y ngơ ngác, cẩn thận chăm chú nhìn Lương Diệp, nhìn hắn bởi vì ho khan dữ dội mà ngực phập phồng, niềm vui thoáng chốc đã bị dập tắt bởi sự bi quan cùng hoài nghi.

Một giấc mơ khác.

Hay ảo giác?

Dù y có tự véo mình đau đến thế nào, trong giấc mơ y luôn cảm nhận được, khiến y không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Lương Diệp nôn ra một ngụm máu đen, đau đớn mà nhăn nhó, Vương Điền không thể thuyết phục được chính mình đây là hiện thực, nhưng y vẫn không tự chủ được mà đi tới đỡ người ngồi dậy, dùng ống tay áo lau vết máu trên cằm.

Lương Diệp nhấc chân lên cuộn tròn một chút, dựa vào vai y, nhắm mắt lại gọi tên y: "... Vương Điền?"

Vương Điền không dám lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy hắn.

Lương Diệp bị thuốc trên người dính nhớp phải mở mắt ra, nâng tay lên cho y xem vết xước, yếu ớt nói: "Đau quá."

Vương Điền cả người cứng đờ, nắm lấy tay hắn, cẩn thận thổi thổi cho hắn.

Lương Diệp híp mắt cười, áo ngoài ấm áp khiến hắn cảm thấy thoải mái, vô cùng buồn bực nói: "Ta tỉnh rồi... Ngươi không vui sao?"

Vương Điền mấp máy môi, giọng khô khốc nói: "Ta không biết."

Thanh âm kia nghe như tuyệt vọng cùng không biết phải làm sao, Lương Diệp vừa nghe trong lòng cảm thấy khó chịu, nhếch khóe miệng, tiếc nuối nói: "Ta còn tưởng rằng có thể giống như trong thoại bản... Ngươi lao lên khóc thảm thiết... rồi nói những gì ngươi nghĩ ở trong lòng."

"Nằm mơ", Vương Điền lẩm bẩm.

Lương Diệp cười, lại bỏ thuốc đắp lên vết thương trên bụng mình ra, cơn đau khiến hắn run rẩy một chút, Vương Điền vội vàng giữ người lại: "Đừng cử động."

"Cầm máu và giải độc?" Lương Diệp ngửi một lúc rồi nói: "Học trộm được từ Lý Bộ?"

Hô hấp của Vương Điền có chút run rẩy: "Ừ."

"May mà có ngươi, nếu như chỉ có một mình ta..." Lương Diệp nói, đột nhiên bị y cắt ngang lời.

"Lương Diệp." Vương Điền quỳ trên mặt đất ôm lấy hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi đầy máu vẫn còn chưa khô.

Dù đã đi một chuyến tới quỷ môn quan, nhưng Lương Diệp vẫn không từ chối, vui vẻ đón nhận nụ hôn nồng nàn và bất ngờ này, ngoại trừ việc suýt ngất đi, hắn vẫn cảm thấy rất hài lòng về bản thân.

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin