Chương 153: Đầy đầu

57 4 3
                                    


(1) Trong câu máu chó đầy đầu: Ý chỉ mắng nhiếc người rất thậm tệ.

Edit: Ji

[Trẫm lần này bỏ qua cho ngươi]

—–o0o—–


"Ta là em trai của ngươi, cùng một mẹ sinh ra! Ngươi không thể cứ như vậy giết ta!" Biện Phượng gầm lên: "Ta là người thân thiết nhất của ngươi trên đời này!"

Vẻ mặt của Lương Diệp đột nhiên tối sầm lại: "Ngươi——"

Bang!

Máu nóng lập tức bắn đầy mặt Lương Diệp, giữa mùi máu tanh, hắn chậm rãi chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của Vương Điển xuyên qua làn máu.

Biện Phượng hai mắt trợn trừng, đầu lăn đến bờ tường, dường như còn chưa kịp hoàn hồn vì quá đỗi kinh ngạc.

Gió trên đỉnh núi thổi bay vạt áo và ống tay áo của Vương Điền, trên chiếc cằm trắng nõn của y bị vài giọt máu đỏ tươi bắn lên, y mặt không chút cảm xúc nhìn xác chết không đầu của Biện Phượng, máu tươi theo trường đao trên tay y tí tách chảy xuống đất.

Y cân nhắc trường đao dài và nặng trong tay, chỉ bằng một cú lật cổ tay, trường đao đã cắm chính xác vào khe hở giữa những viên gạch và đá, lung lay hai lần trước cơn gió núi đang gào thét.

Các ám vệ trong miếu khiếp sợ mà nhìn với vẻ mặt không thể tin nổi, cùng với sự im lặng chết chóc.

Y từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, chậm rãi lau đi vết máu trên cằm, quay đầu nhìn Lương Diệp, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến đáng sợ: "Xẻo quá mất thời gian, không cần khách khí."

Lương Diệp cau mày.

Vương Điền mở chiếc khăn tay rất là vuông vắn đặt lên mặt hắn, hắn vô thức ngửa đầu ra sau, sau đó một bàn tay lạnh lẽo đè vào gáy hắn, ngăn cản hắn động đậy.

Vương Điền cụp mắt xuống, chăm chú cùng tỉ mỉ lau đi vết máu trên mặt Lương Diệp, sau đó ném chiếc khăn tay ướt sũng máu xuống đất, nắm lấy tay Lương Diệp nói: "Đi thôi."

Gió núi gào thét, chiếc khăn đẫm máu bay lên, rơi xuống vực sâu vô tận.

——

Lúc bọn họ xuống đến chân núi Chướng Mục đã gần tối, Vương Điền và Lương Diệp im lặng suốt đường xuống núi, lúc lên xe ngựa, Lương Diệp chậm rãi nói: "Ngươi biết dùng đao."

"Cũng chưa học nghiêm túc." Vương Điền ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đen tối của hắn: "Nhìn nhiều tự nhiên sẽ học được".

Ám vệ bên ngoài quất roi, bánh xe bắt đầu lăn, thân xe hơi xóc nảy.

Lương Diệp ánh mắt không rõ ý tứ nhìn y.

Vương Điền khẽ mỉm cười: "Sao thế, cảm thấy khó coi sao?"

"Ta tưởng ngươi sẽ thích dùng mũi tên hơn." Lương Diệp cầm chiếc khăn tay ướt trên bàn lên, cầm lấy tay y, lau từng vết bẩn và vết máu trên đó: "Mũi tên sạch sẽ hơn".

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTOù les histoires vivent. Découvrez maintenant