Chương 160: Xấu hổ

51 4 0
                                    

Edit: Ji

[Buồn nôn]

—–o0o—–

Ngọn nến leo lét, chiếu sáng các đường nét trên khuôn mặt của Lương Diệp đến mức khó có thể phân biệt được.

"Nếu Biện Như Phong lúc trước tiến cung là vì mục đích khác..." Vương Điền vừa mở miệng, lại không muốn nói thêm gì nữa.

Nói về Biện Như Phong, dù là suy đoán khách quan thế nào thì đối với Lương Diệp cũng quá tàn nhẫn, đặt mình vào vị trí của người khác, nếu có người suy đoán về mẹ mình với đủ loại nghi ngờ cùng ác ý, Vương Điền sẽ không thể chịu đựng nổi.

Lương Diệp dường như vẫn đợi y nói tiếp.

"Nhưng chuyện cũ cũng không thể kiểm tra được. Dù ngươi có đưa ra bất kì giả thiết nào, chung quy cũng chỉ là suy đoán mà thôi." Vương Điền tựa người vào bàn, đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn, kết thúc chủ đề này: "Đã muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Lương Diệp ý vị không rõ mà nhìn y hồi lâu: "Vương Điền, ngươi cho rằng trẫm để ý chuyện này sao?"

"Ta để ý." Vương Điền thẳng thắn nói.

Bởi vì Vương Điền đang đứng, thời điểm nói lời này hơi cúi người xuống, ánh mắt chăm chú cùng dịu dàng nhìn vào mắt Lương Diệp: "Mẹ ta là người tốt nhất với ta trên đời này, ta không muốn bất cứ ai đưa ra những suy đoán ác ý về bà. "

Ánh mắt Lương Diệp dường như hiểu được, hắn cau mày trong giây lát: "Trẫm mới là người tốt nhất với ngươi trên đời này."

"..." Vương Điền khóe miệng giật giật: "Đừng gây chuyện."

Lấy hắn so sánh với mẹ y, quả thực càng thấy rõ những hành vi ác liệt của Lương Diệp trong quá khứ, nếu phải đặt ra tiêu chuẩn, mẹ y sẽ ở trên mây, còn Lương Diệp ở dưới tầng hầm.

Có lẽ vì uống quá nhiều canh bạch ngọc, Lương Diệp đôi khi nắm bắt điểm mấu chốt còn yếu kém, chẳng hạn như bây giờ hắn thế nào cũng phải phân cao thấp với mẹ y ở thế giới khác, để chứng minh mình là người quan trọng nhất trong lòng Vương Điển, dần dần cũng đưa ra ý kiến trong lòng Vương Điền chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của mình hắn.

"...Đây căn bản không cùng một loại tình cảm, cũng không có cách nào so sánh được." Vương Điền bị hắn chọc tức đến mức duỗi tay đẩy mặt hắn ra: "Ngươi đừng có bám lấy ta nữa."

Lương Diệp tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cởi đai lưng ra, khéo léo buộc cổ tay y lên trên đầu, hai chiếc khóa đai lưng lạnh ngắt, khi chạm vào cổ tay y có cảm giác vô cùng quái dị, Vương Điền giãy giụa một chút, Lương Diệp lại buộc rất chặt, dùng sức cũng không thể thoát ra, nhưng y cũng chỉ thực hiện một vài động tác tượng trưng, ​​​​nhìn hắn nói: "Không nói lại liền động thủ. Ai dạy ngươi điều này?"

"Tự học thành tài." Lương Diệp kiêu ngạo ngồi trên bụng y, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn y, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Vương Điền, ngươi rõ ràng rất thích."

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now