Chương 49: Mới mẻ

340 22 2
                                    

Edit: Ji

[Từ giờ trở đi, ngươi cứ nói chuyện với trẫm như thế này]

—–o0o—–


Vương Điền xắn tay áo đứng dưới bậc thang, trong mắt y phản chiếu bóng dáng Lương Diệp rũ mắt mỉm cười, sau lưng hắn là đô thị phồn hoa náo nhiệt.

"Sẽ có một ngày như vậy." Giọng nói của y rất nhỏ, nhưng y biết Lương Diệp nhất định nghe thấy.

Trên mặt Lương Diệp lộ ra nụ cười xán lạn, từ trên cao nhảy xuống, ôm lấy y từ phía sau, sau đó mang theo y từ trên cầu nhảy xuống, giẫm lên những chiếc đèn lồng đã tắt trên sông để mượn lực, nhàn nhã đáp xuống bờ sông, khiến những người xung quanh đồng loạt hô lớn.

"Huênh hoang quá đi." Vương Điền nhướng mày, mặc dù y cũng rất hưởng thụ cảm giác bay lên này.

Lương Diệp không quan tâm đến ánh mắt dò xét của người khác, ghé vào tai y thì thầm: "Ngươi không phải muốn thả đèn sao?"

Vương Điền nhìn những cô nương ở xung quanh, có chút ngượng ngùng: "Thôi quên đi, toàn là cô nương —"

"Ông chủ, ở đây một đèn hoa đăng." Lương Diệp xoay người hướng về phía người bán đèn lồng bên đường kêu to, từ trong tay áo lấy ra hai đồng tiền.

"Công tử, đèn lồng của ta ba đồng tiền một cái." Người bán hàng rong nhận lấy tiền, cười nói: "Còn thiếu một đồng."

Lương Diệp lại kéo ống tay áo ra, nhưng không tìm thấy đồng xu nào, Vương Điền thấy vậy, lấy từ trong ống tay áo ra, tiền đồng thì không có, nhưng lại có một xấp ngân phiếu, y nhìn người bán rong, người bán rong thốt lên một tiếng: "Công tử, cái này không được rồi, dù ta táng gia bại sản cũng không có đủ tiền trả lại cho ngài".

"Quên đi, chúng ta không mua nữa." Vương Điền nhét tờ tiền trở lại vào trong tay áo.

"Trẫm ở đây vẫn còn." Lương Diệp lấy ra ba đồng xu sáng bóng từ đâu đó, dường như chúng đã có từ rất lâu, hắn lấy ra một đồng đưa cho người bán hàng rong, sau đó quay sang Vương Điền hiên ngang nói: "Ngươi chọn đi."

"..." Vương Điền bật cười, cầm lên một cái vừa mắt.

"Công tử, ngài có muốn viết nguyện vọng không?" Người bán hàng rong chỉ vào cái bàn bên cạnh, trên đó có bút, mực, nghiên mực cùng vài tờ giấy.

"Không cần." Vương Điền cười từ chối, mang theo đèn lồng cùng Lương Diệp đi về phía trước.

"Đồng tiền vừa rồi ngươi lấy ra không giống đồng xu bình thường" Vương Điền nói.

"Sư phụ cho trẫm, để trẫm học xem bói". Lương Diệp đặt hai đồng xu còn lại trong lòng bàn tay đưa cho y xem, hai đồng xu xoay tròn nhanh chóng giữa các ngón tay khiến người ta hoa mắt, tương phản với ngón tay hắn, càng nổi bật ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn.

Vương Điền không khỏi nghĩ tới vừa rồi trong nhà hàng hắn nói chuyện "dùng tay", ho nhẹ một tiếng, nhìn đi chỗ khác: "Có tiện mang ra ngoài không?"

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now