Chương 16: Nhà ma

380 38 0
                                    


Edit: Ji

[Đồ khốn nạn!]

—–o0o——

Bụi cây rậm rạp bị thô bạo gạt ra, lộ ra cái lỗ vừa đủ để một nam nhân trưởng thành miễn cưỡng chui qua, gạch và sơn tường bên trong lỗ loang lổ cùng gập ghềnh, bị một đống củi khô chặn lại, thậm chí có thể nhìn thấy lông chó hay lông mèo lơ lửng ở phía trên.

Sung Hằng dùng vỏ kiếm hất đống củi khô ra ngoài.

Trước cửa lỗ không biết là mùi thối hay là mùi phân, một mảng tối đen như mực Vương Điền nhìn cũng chẳng rõ.

Hiện tại y thật sự tin tưởng chỗ này chính là lỗ chó chui, đoán chừng bình thường cũng không có người nào hiếu kỳ mà mò tới gần tìm hiểu.

Vương Điền ngẩng đầu nhìn trăng, sau đó nhìn tường cao, thành thật nói: "Thật sự không thể bay qua sao?"

Thay vì phải bò lỗ chó này, y thà để mình phản bội khoa học.

"Có móc treo để leo qua, nhưng thật khó để mang theo một người trưởng thành còn sống." Sung Hằng tàn nhẫn phá vỡ mộng tưởng của y: "Hơn nữa bay nửa đường, sẽ bị lính gác tháp canh phát hiện, là bia ngắm sống."

Vương Điền quay đầu nhìn Lương Diệp.

Hiếm thấy kẻ điên này vẻ mặt trông nặng nề như vậy, hắn vén vạt áo trước lên, nhét vào đai lưng, trong mắt hiện lên vẻ muốn chịu chết.

"Đợi đã." Vương Điền muốn ngăn cản hắn: "Có lẽ chúng ta có thể tìm một nơi hẻo lánh trong cung trốn."

Lương Diệp phớt lờ y, chỉ nhìn chằm chằm vào lỗ chó và lẩm bẩm: "Trẫm nên học bản lĩnh của sư phụ cho tốt".

Nói xong những lời đau lòng như xé ấy, hắn nhanh chóng nằm sấp xuống cắn răng nín thở mà bò qua.

Vương Điền kinh ngạc hỏi: "Hắn còn có sư phụ! ?"

"Đương nhiên, sư phụ có thể nhảy một bước ôm hai người bay qua dễ dàng. Sung Hằng đắc ý nói: "Là cao nhân!"

Vương Điền lại liếc nhìn bức tường cao, lẩm bẩm: "Cao thật đấy."

Nói xong y nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt nín thở bò ra ngoài, trên đường bò bị thứ gì đó làm tay cộm lên một chút, hơi thở trở nên hỗn loạn, thiếu chút nữa bị mùi hương kia trực tiếp tiễn đi luôn.

Sung Hằng theo sát y bò phía sau, lại quay đầu đem củi khô chắn ngang lại, đứng dậy đẩy hòn đá bịt cái lỗ lộ ra bên ngoài.

Vương Điền nhìn đống gạch vụn lớn bên cạnh tường cung điện, tảng đá chắn lối vào lỗ này cũng không đục lỗ, nơi này là khu rừng tươi tốt, côn trùng kêu vang ở trong rừng, chỉ chờ Sung Hằng dời tảng đá đi trong chốc lát, cổ cùng mặt y đã có vài nốt muỗi đốt.

Lương Diệp lấy áo lót của y lau tay.

Vương Điền bị sự vô liêm sỉ của hắn làm cho kinh ngạc: "Sao ngươi không dùng áo của mình mà lau?"

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now