Chương 156: Vai vế

45 4 0
                                    


Edit: Ji

[Ngươi nên gọi ta là gì?]

—–o0o—–

Sung Hằng tỉnh dậy vào ngày thứ ba sau khi họ rời khỏi Xuyên Nam.

Khi Vương Điền mở cửa, y giật mình khi thấy thiếu niên quỳ trên mặt đất.

"Chủ tử..." Sung Hằng nói được một nửa mới nhận ra mình gọi nhầm người, ngượng ngùng mấp máy môi, cúi đầu không nói nữa.

Quán trọ đóng cửa, ám vệ được phân phó đứng bên ngoài, Vương Điền cũng không mang mặt nạ để hít thở không khí, thấy gã im lặng quỳ ở cửa, liền xắn tay áo lên ngồi ở ngưỡng cửa: "Chủ tử ngươi uống thuốc, hiện tại đang ngủ".

"Vết thương của chủ tử đã đỡ hơn chưa?" Sung Hằng hỏi.

"Bị người ta đâm xuyên bụng, ta nói đỡ rồi ngươi cũng sẽ không tin." Vương Điền mang khuôn mặt giống hệt Lương Diệp nói: "Nhưng so với lần trước bị mũi tên xuyên qua đỡ hơn nhiều."

Sung Hằng cúi đầu thật thấp nói: "Là ta hại chủ tử."

"Không có gì tốt hơn biết sai mà sửa." Vương Điền ỷ vào việc đầu gã bị băng bó như cái xác ướp không thể động đậy, không kiêng nể gì sờ lên lớp vải trắng trên đầu gã: "Người trẻ tuổi đôi khi hay nóng nảy, tuổi này không bốc đồng sau này không có cơ hội nữa, coi như là một bài học".

"Ta... muôn lần chết cũng không thể chối bỏ tội lỗi của mình." Sung Hằng khịt mũi.

"Đừng nói cái gì mà sống chết, ta trăm cay ngàn đắng mới cứu được ngươi trở về, mở miệng lại nói chuyện sống chết, ngươi đang đùa à?" Vương Điền nghiêm túc nói: "Chuyện tình cảm chỉ là nhất thời xúc động, một khi hormone đi qua sẽ ổn thôi. Ngươi cảm thấy bây giờ mình yêu đến chết đi sống lại, nhưng hai năm nữa khi ngươi trưởng thành, sẽ phát hiện chuyện này cũng chẳng là gì".

Sung Hằng uể oải hỏi: "Vậy ngươi cùng chủ tử thì sao?"

"Ta và chủ tử ngươi?" Vương Điền hít một hơi, há mồm nói ra mấy lời lừa gạt trẻ nhỏ: "Ngươi nhìn khuôn mặt này đi? Chủ tử ngươi chỉ là ham muốn sắc đẹp của mình, hai chúng ta là vì lòng tham sắc đẹp nên muốn tìm chuyện kích thích, tên ngốc như ngươi cũng đừng học, nếu có người nào đó lợi hại hơn chủ tử ngươi, ta nhất định sẽ..."

Y đối diện với đôi mắt điên cuồng của Sung Hằng, dần im bặt, cứng đờ người quay đầu lại, nhìn thấy Lương Diệp đang ngồi xổm ở cửa cười nhìn bọn họ: "Nhất định thế nào? Nói tiếp đi."

Vương Điền yên lặng quay đầu nhìn Sung Hằng nói: "Ta nhất định sẽ không thay lòng".

Sung Hằng cẩn thận liếc nhìn Lương Diệp một chút, nhỏ giọng hô: "Chủ tử."

Lương Diệp đẩy Vương Điền sang một bên, khuôn mặt giống hệt hắn ngồi ở bậc cửa, nheo mắt nhìn Sung Hằng rồi nói với Vương Điền: "Là ai cho hắn làm vỏ bánh bao? Sao xấu như vậy?"

"Dù sao Lý Mộc còn trẻ, tay nghề không bằng cha hắn được." Vương Điền hất cằm: "Aiza, vừa rồi ai cùng ta còn nói đến tha thiết chân thành, sao chủ tử ngươi đến liền bị câm, nói chuyện đi".

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTWhere stories live. Discover now