Chương 124: Khéo léo

52 6 0
                                    


Edit: Ji

[Trẫm tuyệt đối không có ý này]

—–o0o—–


Người trước nay luôn ôn hoà lịch sự với người khác bị chọc giận đến mức muốn hộc máu, Lương Diệp lúc này mới hài lòng, hắn đưa tay ra để đóng lại tấm rèm bị gió vô tình thổi bay, lần nữa ngăn cách gió tuyết ở bên ngoài.

Gấm vóc đẹp đẽ bị đóng đinh vào thành xe ngựa, xung quanh nứt ra những đường như mạng nhện.

Vương Điền dễ dàng bị hắn giam cầm ở trong ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiền sửa xe sẽ lấy từ kho bạc riêng của ngươi."

Lương Diệp hai mắt sáng lên, hắn từ nơi nào móc ra một chùm chìa khóa, nhét vào trong tay y, cười nói: "Muốn gì cứ lấy."

Vương Điền nắm chặt chìa khóa, nhớ tới lý do vì sao hắn dễ dàng đưa cho y như vậy, trong lòng không khỏi buồn bực, nhưng tức giận thì tức giận, không có lý do gì mà không lấy bạc cả, y nhét chìa khóa vào trong tay áo, đầu óc vốn đang tức giận đến mức choáng váng cuối cùng cũng trở nên sáng suốt: "Ngươi không có ý định đi quận Thọ Vân... cho nên đến để Hứa Tu Đức thay đổi tuyến đường áp giải lương thảo? Không đúng, ngươi có thể gửi tin – chẳng lẽ trong triều có gián điệp?"

Lương Diệp cho y một ánh mắt tán thưởng, Vương Điền gần như không kiềm chế được muốn tát hắn ta.

"Trẫm không phải cố ý giấu ngươi, chỉ là trước đó trẫm vẫn chưa xác định." Lương Diệp nghiêm túc nói.

Vương Điền nhếch khóe môi: "Chỉ là trước đó không xác định ta có trở về Bắc Lương hay không."

Lương Diệp ôm người, nghiêm túc nói: "Trẫm không bao giờ có ý này. Vương Điền, lòng dạ ngươi thật hẹp hòi."

"Vậy xin ngươi hãy bỏ tay ra." Gân xanh trên trán Vương Điền giật giật.

Lương Diệp đúng lý hợp tình không chịu lùi mà tiến tới, nói một cách ngắn gọn: "Năm trước khi trẫm tới Nam Triệu để bắt ngươi, phát hiện trong ám vệ có người phản bội. Tuy nhiên, trẫm còn chưa tìm được người đứng sau màn thì Văn thái phó chết, ngay sau đó Nguỵ Vạn Lâm làm phản, trẫm chỉ đành xử lý toàn bộ ám vệ, Tử Nhạn Thành ngay từ lúc bắt đầu đã dễ dàng thắng được, nhưng ngay khi tin tức trẫm tới Thọ Vân, Khách Thập Đa Lỗ đã điên cuồng phản công, Hứa Tu Đức áp giải lương thảo cũng có vấn đề, trẫm hiện tại không rảnh rỗi đi bắt gián điệp, gửi tin tới cũng không an toàn nên chỉ có thể tự mình đến nói cho ngươi biết... Trẫm dự định đi An Hán gặp Tiêu Viêm."

"Người này nhất định đã nhúng tay vào chuyện lương thảo", Lương Diệp nhắc nhở y: "Càng sớm càng tốt bắt được người này, loại người này ở bên cạnh ngươi trẫm không yên tâm."

Hiếm khi hắn nói được câu giống tiếng người, cơn giận khi bị người đánh thứcc của Vương Điền đã tiêu tan đi phần nào, y sờ râu cứng ngắc trên cằm hắn, người gầy đi rất nhiều, hốc mắt có chút trũng xuống. Mặc dù chuyện đánh trận ở Bắc Cương trong miệng hắn nói đến nhẹ nhàng, nhưng hắn có thể thu thập những binh sĩ bại trận một lần nữa, còn xây dựng lại tuyến phòng thủ ở Tử Nhạn Thành thật sự là không dễ dàng. Thậm chí còn chưa kịp thở ra một hơi đã phải dẫn người đến An Hán đối đầu với đại quân của Khách Thập Liên Tuyết và Ngu Phá Lỗ, dù hắn có là thiên tài thì cơ hội chiến thắng cũng cực kỳ thấp.

[HOÀN - EDIT]  ÔM TRĂNG SÁNG - QUY HỒNG LẠC TUYẾTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ